Blue - Neleta

Chương 401 :

Ngày đăng: 12:21 19/04/20


Bên tai thoáng nghe tiếng chim hót lảnh lót, tựa hồ như có tiếng nước chảy róc rách, Khổng Thu từ từ mở mắt ra. Trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, cậu tự hỏi mình đang ở nơi nào? Chính mình tựa như đang bị ôm, Khổng Thu thoáng thối lui, mở to hai mắt. Bóng đen ụp xuống, có người thân thiết hôn lên mặt cậu.



“Thu Thu.”



Blue?!



Thần trí nháy mắt liền hoàn toàn thanh tỉnh, Khổng Thu trừng to mắt, ký ức dũng mãnh ùa về. Nhìn đôi nhãn đồng màu lam quen thuộc, mắt Khổng Thu chợt ửng đỏ.



“Blue.”



Ôm chặt lấy đối phương, Khổng Thu chân chân thật thật ý thức được bản thân không phải đang mơ, Blue của cậu đã đến Phillippines cứu cậu.



“Thu Thu, đừng sợ, không còn chuyện gì nữa rồi.”



“Dạ.”



Hai tay của Khổng Thu siết chặt lại, cậu tham luyến cảm giác an toàn mà đối phương mang đến. Trên người mang hương vị sạch sẽ, không có mùi huyết tinh lẫn cảm giác dấp dính đáng ghét. Hình như vào lúc cậu cái gì cũng không biết, đã có người tẩy rửa sạch sẽ cho cậu.



“Anh đi lấy chút gì đó cho em ăn.”



“Blue, anh đến rồi, anh thật sự đã đến rồi.”



Vỗ về tấm lưng Khổng Thu để trấn an, Blue nhẹ nhàng hôn lên đầu cậu một cái, dịu dàng nói: “Anh đi lấy đồ cho em ăn.”



“…Em muốn uống nước.” Hình như đây chính là cái gọi là sa vào võng tình, Khổng Thu không hiểu sao lại muốn rơi lệ. Làm sao bây giờ, cậu càng ngày càng không muốn xa cách Blue, chỉ có Blue mới có thể mang lại cho cậu cảm giác hạnh phúc khi được chở che, được nâng niu trong lòng bàn tay.



Nhẹ nhàng gỡ tay Khổng Thu ra, Blue hôn cậu mấy cái rồi mới xốc chăn xuống giường. Ôm chặt lấy chăn, chớp chớp mắt nhìn bóng Blue ra khỏi phòng, Khổng Thu vẫn còn chưa kịp hoàn hồn sau vụ bắt cóc vừa rồi. Xuyên qua khe cửa, có thể nhìn tận tường cảnh Bue đang rót nước cho cậu, tấm lưng Blue nhìn qua cũng khá vững chãi, nhưng lại không quá cường tráng, chỉ là không hiểu sao lại làm cậu có cảm giác an toàn, ấm áp. Còn có chân Blue, chân của Blue thon dài, Blue của cậu thật bảnh trai, so với tất cả những nam diễn viên, người mẫu mà cậu từng gặp thì đẹp trội hơn hẳn. Không biết hỏa diễm màu lam trêm mi tâm của anh còn không nữa? Bị nón che mất một nửa, nên không thấy rõ lắm.



“Blue, sao anh cứ đội nón hoài vậy?” Giống như lúc Blue cứu cậu cũng vậy, cái nón đáng ghét!



Người kia vừa đi đến bên giường, liền kéo nón thấp xuống, hoàn toàn che trán lại, thản nhiên nói: “Biến thân của anh còn chưa đầy đủ.”



Đây là có ý gì? Tỏ vẻ nghi hoặc, chợt cằm đã bị nâng lên, ép uống nước. Cậu đưa tay, nghĩ muốn ngắm hỏa diễm kia một chút, lại bị đối phương đè lại.



“Mi tâm của anh…”




“Thu Thu, nhịn thêm chút nữa.”



Nâng tay trái dính đầy tinh hoa của Khổng Thu lên, Blue ăn sạch không chừa một giọt, tiếp theo anh thoáng thối lui rồi mới mạnh mẽ tiến lên, đem toàn bộ của mình vào cơ thể của Khổng Thu, máu tươi theo nơi kết hợp của hai người chầm chậm chảy ra.



Khổng Thu đau đến toàn thân run rẩy, chỉ có thể thở dốc. Blue không ngừng hôn lên môi của cậu, mặt của cậu, vuốt ve thân thể cậu, vật cứng trong thân thể cương lại, cũng không cho Khổng Thu thời gian thích ứng đã quất xuyên qua lại không ngừng nghỉ.



“A!” Thân thể của Khổng Thu như được ngâm trong mồ hôi lạnh, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng phải chịu đau đớn đến thế này bao giờ. Mảnh vải che mắt bị kéo ra, có người nhẹ nhàng liếm nước mắt trên mặt cậu.



“Thu Thu, đừng nhìn.”



“Đau, đau quá…”



Khổng Thu nhịn không được kêu thành tiếng.



“Thật xin lỗi, lập tức ổn ngay thôi.”



Vẽ mấy ký hiệu kỳ lạ trên bụng của Khổng Thu, động tác của Blue chợt tăng tốc. Khổng Thu đau đến hét thất thanh, nhưng thủy chung vẫn không đẩy Blue ra. Không biết qua bao lâu, cũng có lẽ chỉ mới vài phút, đau đớn tựa hồ biến thành chết lặng. Khổng Thu chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu ấm áp từ từ truyền vào trong cơ thể cậu.



Vừa chớp chớp mắt đã nhanh như cắt bọc người che lại, Khổng Thu nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay phủ kín mồ hôi của anh, trong lòng không phải không nghi ngờ, nhưng cậu lựa chọn không hỏi đến.



Lại một lần nữa mãnh liệt va chạm trôi qua, lúc này đây Blue cũng đã ngừng động tác. Anh khẽ cắn vành tai Khổng Thu, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần sung sướng cùng thoả mãn vang lên: “Thu Thu, em là của anh.”



“Kết thúc? Xong rồi?” Ôm lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Blue, trong đầu Khổng Thu đầy những dấu chấm hỏi, tựa như, ước chừng, không giống với những gì trong sách đã viết. Cậu không hẳn cảm thấy đau đớn nơi khó nói, cũng không thấy tê dại thống khoái, không lẽ khoái cảm chóng vánh vậy thôi sao?



“Thu Thu, còn đau không?” Hiển nhiên là người nào đó không biết được những nghi hoặc của Khổng Thu.



“Ách… cũng không phải là đau lắm.”



“Để anh nhìn xem.”



Blue chầm chậm rời khỏi cơ thể của Khổng Thu, một khắc khi anh rút ra, Khổng Thu lại đau đến chảy nước mắt. Một tiếng “tách”, đèn bàn sáng, Khổng Thu che mắt lại, vừa rồi cậu có cảm giác, hạ thân này gần như không còn là của mình nữa.



“Thu Thu, đây là nghi thức của anh và em, cho nên có thể em sẽ đau mấy ngày, thật xin lỗi.”