Blue - Neleta
Chương 531 :
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Bất quá chỉ trong chớp mắt, tình huống đã trở nên càng lúc càng không thể nào cứu vãn được nữa. Đem Mục Dã đặt vào trong lòng Khổng Thu, Đường nghiêng người tránh thoát móng vuốt của Blue. Cam Y cùng Khổng Thu nghĩ muốn nhảy lên ôm Blue lại, nhưng không ngờ đột nhiên bị bức tường vô hình bắn văng ra ngoài. Mục Dã nâng Khổng Thu dậy, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có gì nói sau đi! Trước tiên phải đem hai nguời tách ra mới được! Đường chính là đại ca của Blue đó!”
“Đại ca?”
Mục Dã sửng sốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
“Khổng Thu! Nhìn kìa!”
Bị ném sang một bên, Cam Y nằm trên đất, chật vật hô to, Khổng Thu và Mục Dã cùng đồng thời nhìn lại, hai người cảm thấy nhiệt lượng trong thân thể nháy mắt như bị ai hút cạn sạch. Một kết giới đen nhánh khóa chặt Blue và Đường bên trong, thân thể Blue như được dùng thuật “khổng lồ hóa”, một vòng lửa hào quang màu hoàng kim bao quanh thân, đang dùng tốc độ không dám tưởng tượng liên tục công kích Đường.
Khổng Thu tựa hồ có thể nhìn thấy hàn quang bắn ra khi móng vuốt Blue chém xuống. Mà sắc diện của Đường lại… không chút biến hóa, ngay lúc Blue bổ nhào đến, tay hắn chỉ nặng nề quạt lên người Blue, Blue đã lộn nhào mấy vòng trên không trung, rồi lại gào thét nhào lên đánh móc vào sau gáy.
“Blue! Đừng qua đó! Mau trở lại đây đi!”
Khổng Thu ngồi bệt dưới đất gào lên, sắc mặt trắng bệch. Chỉ thấy thân thể của Blue bị một tát của Đường hất bay ra ngoài, cậu thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹn, không tài nào đập nổi nữa.
Trên ghế sofa trong phòng khách, Khổng Thu ôm ngực không ngừng rên rỉ, Mục Dã cong người ôm bụng, cố nén thống khổ. Đường nhanh bước đến trước ghế, ôm lấy Mục Dã, cầm lấy điện thoại trong tay, bấm một dãy số, ngay khi đối phương bắt máy lập tức nói: “Đến chỗ ta ngay, dạ dày của Mục Dã lại phát đau rồi.” Cũng không chờ đối phương lên tiếng, hắn đã cúp máy.
Bắt lấy tay Đường, Mục Dã từng ngụm, từng ngụm thở dốc, khó khăn nói: “Bố Nhĩ, có phải em…”
“Sẽ không.” Thần sắc lạnh như băng nói ra lời trấn an, bàn tay to lớn của Đường cực kỳ thuần thục xoa đi xoa lại trên bụng Mục Dã, nói tiếp: “Em đã bình phục rồi, sẽ không tái phát lại đâu. Hít thở sâu, nhắm mắt lại, không được nói.” Mục Dã nghe lời, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Đường.
Bên kia, con mèo nào đó tuy là chạy trước Đường mấy bước, nhưng mấy phút sau Blue mới bước ra, trên nguời chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm không biết đã lấy được ở đâu. Khổng Thu cuộn mình trên người anh, ô ô kêu đau, còn bắt lấy tay anh đặt trên ngực mình xoa xoa, bóp bóp. Cam Y dưới tiếng rống giận của Blue vội vội vàng vàng đi gọi điện mời bác sĩ.
Tốt qúa, cuối cùng cũng tách hai người này ra được rồi, nhưng tiếp theo phải tính thế nào đây? Sắc mặt của Mục Dã sau khi được Đường xoa nhẹ đã dần khá lên được một chút, y mở to mắt nhìn Khổng Thu, đối phương vừa lúc cũng đang nhìn y, hai người dùng mắt trao đổi nhanh một lượt. Mục Dã cúi đầu nói: “Em muốn về phòng nghỉ.” Đường liền ôm y đi.
Nhìn vết thương xanh xanh tím tím trên mặt cùng miệng của Blue, tim Khổng Thu lại nhói đau, cậu rên rỉ: “Blue… tìm một cái giường, em muốn nằm một chút, em không thở nổi.”
Cũng chả thèm quan tâm đây là nhà của nguời khác. Blue ôm Khổng Thu đi lên lầu. Trên lầu ba truyền xuống tiếng bước chân của Đường, nên Blue ôm thẳng Khổng Thu lên lầu hai, mở đại một phòng ra, có giường, anh đi vào, thuận chân đá cửa lại.
Trong phòng nháy mắt chỉ còn mỗi mình Cam Y, không một ai ở đây nữa, khóe miệng hết mếu rồi lại mếu, ô ô ô, hai hàng nước mắt tuôn dài, hôm nay đúng là hù chết nguời không cần đền mạng mà.