Blue - Neleta

Chương 532 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Cuộn mình trong lòng Blue, tim đã không còn đau nữa, hai mắt Khổng Thu phiếm hồng, trong tay là một cái khăn sạch, cậu nhẹ nhàng lau từng vết thương trên mặt, trên nguời Blue. Đường quả nhiên đã hạ thủ lưu tình, bằng không e là cổ của Blue lúc nãy đã bị cắt đứt lìa.



“Thu Thu, còn đau không?” Blue không màng đến thương tích của mình, tay anh vẫn mải đặt trên ngực Khổng Thu.



“Nhìn thấy anh bị thương, chỗ này của em trước sau gì cũng đau đến chết.” Khổng Thu ôm chần lấy Blue, khẩn cầu: “Blue, đừng xung đột với đại ca nữa có được không? Em không muốn anh lại bị thương.”



“Không cho phép gọi hắn là đại ca!” Blue vẫn nhất định mang thù.



“Chủ nhân…”



“Gào!”



“Chủ nhân, em muốn.”



“Gào!”



Quần áo tung bay tán loạn, trên giường, bắt đầu nghe được những tiếng kêu thảm thiết của ai đó đang bị đè ép.



Cũng gian phòng này, nhưng ngay trên tầng ba, sắc mặt của Mục Dã đã khôi phục lại như thường. Thật có lỗi cười cười với Đường, y thỏ thẻ: “Thật xin lỗi, làm anh phải lo rồi.”



Đường khẽ nhíu mày, chợt có người gõ cửa: “Tiên sinh, bác sĩ đã đến.”



Thủ hạ đã được qua huấn luyện nghiêm khắc của hắn cũng không vì phải chứng kiến một màn kinh thiên động địa vừa rồi mà có một chút kinh hoảng nào, đúng là bình thường đến mức không còn là bình thường nữa.



“Cho vào đi.”
“Thu Thu!” Cuối cũng cũng nói ra những lời mà anh không thể nào chịu đựng được!



Đơn giản nằm úp sấp trên người Blue, Khổng Thu xin lỗi: “Thật xin lỗi, em không có ý nói anh không bằng anh ta. Ý của em là, anh mới đạt đến “Mạt”, còn anh ta đã lên đến bậc “Đường”, anh hiện tại cùng anh ta tranh chấp, căn bản chính là lấy trứng chọi đá. Như vậy, đổi lại chẳng phải chỉ có thiệt về mình hay sao, thậm chí có khi còn là mạng sống của anh. Blue, anh nhẫn tâm bỏ em lại một mình trên thế gian này sao? Nếu anh chết, em cũng sẽ không chấp nhận cuộc sống cô độc này đâu, em sẽ tự sát theo anh đó.”



Lam đồng của Blue hiện rõ vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng, anh thừa nhận, hiện tại anh không phải là đối thủ của người kia.



Ok, mấy câu vừa rồi hình như đã có tác dụng rồi, Khổng Thu lại tiếp tục nói: “ Quân tử báo thù mười năm không muộn, Cam Y nói anh là người có khả năng đạt đến “Cung” nhanh nhất trong năm anh em. Anh có hỏa diễm lam sắc mà anh ta không có, anh ta có lẽ chỉ có thể đạt đến “Đường” là cùng, mà anh lại có thể đạt đến “Cung”. Đợi đến lúc đó, anh muốn tìm anh ta báo thù, em cũng không lo lắng nữa. Blue, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em phải đau lòng sao?”



Blue nhíu mày, rầu rĩ không vui: “Anh không biết phải mất bao lâu mới đạt được đến “Cung”, anh muốn báo thù!”



Hôn nhẹ lên miệng Blue, Khổng Thu ôn nhu khuyên nhủ: “Chúng ta không phải có thể sống đến năm trăm tuổi sao? Anh là thiên tài mà, có lẽ người khác cần đến một trăm năm, còn anh chỉ cần năm mươi năm là xong. Hơn nữa hiện tại mỗi ngày anh đều liều mạng tu luyện, nói không chừng chỉ cần mười năm nữa anh đã có thể đạt đến “Cung” rồi. Em tin anh.”



Mi tâm nhíu chặt của Blue lúc này mới giãn ra chút ít, nhưng chỉ cần nghĩ đến nguời kia là anh lại không cam lòng. Khổng Thu đau lòng sờ lên viết thương trên khóe miệng Blue, chầm chậm hỏi: “Báo thù quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức anh không tiếc làm em đau lòng?”



“Không! Em quan trọng hơn bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.” Nguời bị hoài nghi rõ ràng vô cùng mất hứng.



Khổng Thu cười ngọt ngào,ôn nhu nói: “Nếu em là trọng yếu nhất, vậy chủ nhân nên nghe lời em đi. Tạm thời bỏ qua ân oán với anh ta, trước mắt hãy giành hết thời gian để tu luyện, được không?”



Vật giữa hai chân Blue bỗng di chuyển khác thường, Khổng Thu liền cầm lấynó, khẽ thổi thổi khí vào bên tai Blue: “Chủ nhân, yêu em thêm một lần nữa đi, chủ nhân đã lâu lâu lắm rồi không có yêu em đó.”



“Gào!”



Trong lòng làm một động tác chiến thắng huy hoàng, Khổng Thu hào phóng dâng lên thân thể của chính mình, chỉ cần có thể làm Blue bỏ qua thù hận với đại ca, muốn cậu làm cái gì cũng được. Còn về phía đại ca bên kia, cậu tin là Mục Dã có thể thu phục được, vừa rồi không phải là cậu đã được chứng kiến một phần “năng lực” đó của y rồi sao?