Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 105 : Chí hướng
Ngày đăng: 20:54 19/04/20
Triệu huyện úy thầm nghĩ, nếu án tử này ở trong tay mình có kết quả, tất được Triệu tướng công khen ngợi, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, một khi được Triệu tướng công để vào mắt, còn sợ không thể bay lên tận mây xanh sao? Nhưng là Đinh Hạo này ý tốt xuất ra kế sách rất nhiều lỗ hổng, một khi vô ý, bị Từ Mục Trần kia cắn ngược lại một cái. Đinh gia sẽ thua trắng toàn bộ, khi đó Đinh Hạo sẽ đi đâu?
Trong lòng cân nhắc một phen, không khỏi lại nghĩ tới chuyện mất trộm quan ấn lần trước, được Đinh Hạo trợ giúp một lần, thu hồi quan ấn cho mình, lần này nói không chừng được Đinh Hạo trợ giúp, đổi lại một quả còn lớn hơn quan ấn. Người làm quan, đều muốn được điều động từ nơi cằn cỗi hướng tới nơi đông đúc và giàu có, nhưng đều là ngàn nan muôn vàn khó khăn, mỗi lần thăng một cấp khó như lên trời, cơ duyên tốt như vậy tuyệt đối không nên chỉ ngồi xem, vì thế trong lòng đã quyết, ngẩng đầu nói: "Như vậy, lão đệ muốn huynh làm chút chuyện gì?"
Đinh Hạo đưa một ngón tay thu thập các trướng bạc(sổ ghi chép) rơi dụng lả tả khắp nơi nói: "Đinh Hạo phụng mệnh Đinh lão gia, phải giúp quan phủ thanh lý sổ sách. Chính là đám sổ sách này, thỉnh Triệu huynh đồng ý, ta sẽ thanh lý sổ sách, còn chuyện của hắn ra sao…tiểu đệ sẽ lo liệu."
Triệu huyện úy vuốt cằm đáp ứng lại nói: "Đinh lão đệ, vi huynh đối với đệ vẫn có lời mời chào. Một lần trước sai lầm nghĩ đệ là thiếu gia Đinh gia, nghĩ đệ vị tất có thể bỏ được gia nghiệp mà đi Lâm Thanh, cho nên chưa từng nhắc với đệ. Khi tới Phách Châu rồi, phái người đi tìm hiểu một phen, mới biết đệ chỉ là quản sự của Đinh phủ. Làm một người bên cạnh ta, so với là quản sự Đinh phủ kia còn phong quang hơn nhiều. Việc đã tới đây, nếu đệ có ý, có thể tới làm môn hạ của ta."
Đinh Hạo trong lòng có chút cảm động, ngâm mình trong quan trường nhiều năm, người ta phần lớn là tính toán lợi hại thiệt hơn. Triệu huyện úy tính kế cho tiền đồ của mình, còn có thể nghĩ cho ta đường ra, coi như là rất nặng tình nặng nghĩa rồi.
Triệu huyện úy thấy hắn cũng không ứng lời, lại tận tình khuyên bảo khuyên nhủ: "Côn bằng(1) cưỡi gió mà bay liệng, trí giả mượn lực mà đi lên. Thiên địa cùng hợp, dĩ hàng cam lộ. Lựa theo thời thế, không trách người, cố làm sao chọn được người mà theo xu thế. Lão đệ đối với một từ "mượn" có thể lý giải thấu triệt như thế, làm sao không phải là một trí giả đây, mượn thế của Đinh lão gia kia, làm sao có thể bằng mượn thế của vi huynh? Bản quan mặc dù không dám nói cho đệ nhiều tiền đồ, nhưng là tiền đồ chắc chắn hơn so với ở Đinh gia trang. Đinh lão đệ không ngại suy nghĩ cân nhắc một chút chứ."
Đinh Hạo thầm nghĩ: "Triệu huyện úy này thật là có tâm, nhưng là….ta còn có Quảng Nguyên tướng quân kia có thể mượn lực, thế của huyện úy Lâm Thanh, ta cũng chỉ có thể kính tạ xin miễn cho mình bất tài mà thôi."
Đinh Hạo đang muốn nói lời dịu dàng khước từ, chợt nghe ngoài cửa có người cười vang nói: "Triệu huyện úy, từ sổ sách ở ngõ nhỏ Trư Đầu tìm ra được chuyện gì thế?"
Theo tiếng nói, một người mặc trang phục màu xanh cười dài từ ngoài cửa đi vào, người này trên dưới ba mươi, mặt trắng râu ít, ngũ quan trong sáng, trên mặt lộ ra vẻ cả người lẫn vật đều vô hại thân thiết tươi cười làm cho người ta vừa nhìn thấy liền sinh hảo cảm.
Triệu huyện úy vừa thấy người này, vẻ mặt nhất thời nghiêm túc, vội vàng tiến nhanh tới chắp tay nói: "Trình áp ti, ngài có việc thì kêu người hầu tới đây nói một tiếng là được, làm sao lại vất vả quá bộ tới đây như thế."
Đinh Hạo kinh ngạc không thôi: "Áp ti? Áp ti chính là một lại (chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến), so với hắn Triệu huyện úy kia chính là quan bát phẩm, như thế nào hắn lại được phải thi lễ ngược với Trình áp ti kia."
Trình áp ti bước nhanh tới nâng tay Triệu huyện úy, mặt mày hớn hở cười nói: "Triệu đại nhân không cần đa lễ như vậy, Trình Đức Huyền(2) ta không có đảm đương nổi nha."
Đinh Hạo trọng lòng vừa động: "Nghe quen tai thật, áp ti nho nhỏ này là nhân vật nổi danh trong sử sách sao?"
Trình Đức Huyền kia hai mắt đảo qua Đinh Hạo hỏi: "Vị này chính là?"
Triệu huyện úy cười ha ha, thong dong nói: "Người này tên là Đinh Hạo, là một quản sự ở trong Phách Châu Đinh gia. Trình áp ti mau mời ngồi, người đâu, dâng trà."
Đinh Hạo cũng vội vàng hạ thấp người hoàn lễ: "Tiểu dân Đinh Hạo, ra mắt Trình đại nhân."
Trình Đức Huyền cười nói: "Trình mỗ chẳng qua chỉ là một lại mục, không kêu là đại nhân được. Triệu huyện úy, ngươi gọi Đinh gia quản sự, là muốn giáp mặt hỏi ý vụ án sao? Hiện giờ ngươi ở nơi này có cái gì tiến triển?"
Triệu huyện úy không chút hoang mang nói: "Trư Đầu giải khố ( tiệm cầm đồ) sổ sách thực sự nhiều, ngàn đầu vạn chữ thật khó kiểm tra. Đinh Hạo này là tuần sát giải khố của Đinh gia, cho nên bản quan gọi hắn tới, muốn cho hắn giám thị công nhân ở dưới, để ý nhất nhất sổ sách, một lần nữa sao chép, chưởng quỷ Từ Mục Trần của giải khố kia cũng đã đồng ý xác nhận, sau đó lại bảo quan lại nhỏ am hiểu sổ sách kế toán tìm đọc lại một lần nữa…"
Trình Đức Huyền nhìn sổ sách loạn thất bát tao đầy khắp phòng, cười khổ nói: "Đành phải như thế. Chính là đám sổ sách này cần phải nhờ vài người đắc lực trông giữ, chớ để đánh rơi mất mới được."
Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,
Vãng sự tri đa thiểu.
Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,
Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.
Điêu lan ngọc xế ưng do tại,
Chỉ hữu chu nhan cải.
Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu,
Cáp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu.
Xuân thu hoa nguyệt bao giờ hết
Dĩ vãng bao nhiêu việc
Đêm qua gác nhỏ lại đông phong
Nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong
Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại
Chỉ có dung nhan đổi
Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu
Đầy ngập một dòng xuân thủy chảy về đông
(5) Phù ảnh diêu hồng: Tên một nghi án trong lịch sử Trung Hoa.
Còn được gọi là "Chúc quang phủ ảnh" có thể hiểu là bóng rìu dưới ánh nến.