Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 106 : Chuẩn bị

Ngày đăng: 20:54 19/04/20


Trong phủ nha Phách Châu một mình Đinh Hạo trong một phòng, ở cuối tây viện, một mặt là tường cao, trong phòng đặt đầy sổ sách của Trư Đầu giải khố, ở cửa lại có hai nha sai đứng nhìn. Thời tiết đã bắt đầu bóng, bốn cửa sổ đóng chặt, trong phòng không có chút gió, thật sự là có chút gian nan. Đinh Hạo trên người chỉ mặc một cái áo, trên cổ đắp một cái khăn lông thấm nước ướt đẫm, bộ dạng trong như thế nào cũng không giống một người làm kế toán sổ sách.



Cũng may Triệu huyện úy cũng có chút chiếu cố với hắn, lệnh cho người hầu bưng nước mang trà tới đúng giờ. Hai người hầu kia cũng được Triệu huyện úy dặn cũng không hét lên lúc tới đó. Hai người ngại ở hắn ở trong phòng bực mình, đặt trà ở trong, rồi lấy mấy cái ghế con đặt ngồi ở lối đi nhỏ trên hành lang, nói chuyện trời đất cũng rất nhẹ nhàng.



Đinh Hạo cũng không vội để ý tới sổ sách, hắn trước tiên sắp xếp lại tất cả các sổ sách hỗn loạn lại một lần nữa cho có trình tự, sau đó cầm lấy bút, vẻ lệ trên bìa sách một loạt những ký hiệu mà chỉ hắn mới hiểu. Triệu huyện úy quan tâm tới quá trình tiến triển, cố ý chạy tới xem hắn thế nào, Đinh Hạo liền giải thích nói: "Nếu nói đút lót, số lượng tiền bạc này hẳn không thể ít. Cho nên những sổ sách này trước mắt ta đều loại bớt ra, chỉ chọn trong khoảng thời gian thực hiện một loạt mua bán kim ngạch quá hai ngàn mà thôi, hoặc trong khoảng thời gian khách hàng có hàng loạt mua bán tổng cộng lại quá hai ngàn, sao chép nhưng thứ này thành một quyển sách. Từ giữa những lỗ hổng kia, tra ra sẽ dễ dàng hớn. Vì để thuận lợi cho việc tra án này, không cần phải nhớ rõ ràng rành mạch mỗi tỉ lệ mỗi phân lượng kiện hàng hóa trong sổ sách của giải khố, hơn nữa phần lớn những kim ngạch nhỏ nhặt vụn vặt thì cũng không cần phải để ý tới. Bởi vậy nếu sao chép lại hồ sơ vụ án một lần nữa thoạt nhìn sẽ lại càng thêm rõ ràng."



Triệu huyện úy biết rõ hắn kỹ càng không chỉ như thế, nhưng cũng không hỏi nhiều, có đôi khi, giả bộ hồ đồ mới là bo bo giữ lấy trí tuệ đích thực cho mình. Triệu huyện úy liên tiếp gật đầu, một bộ dạng thâm trầm. Hắn dặn hai người coi chừng, không được để xảy ra sự cố gì, rồi rời đi. Nếu Đinh Hạo không có việc tìm hắn, hắn không chủ động xuất hiện.



Đinh Hạo ở nha môn châu phủ lọc lại sổ sách một lần, có sai nha đưa tin tới Trư Đầu giải khố, nói cho Từ Mục Trần về sau không cần phải mỗi ngày phải tới nha môn chờ bị hỏi ý kiến nữa. Đinh quản sự mỗi ngày thanh lọc lại một quyển sổ sách thì sẽ gọi hắn đi tới thẩm tra đối chiếu, hết thảy không lầm lẫn gì thì ký tên đồng ý rồi về. Tin tức này làm cho bọn tiểu nhị trong Trư Đầu giải khố đều nhao nhao phỏng đoán, Từ Mục Trần rất trầm lặng, trên mặt không nhìn ra được cái gì khác thường.



Sáng sớm, hắn vẫn đúng giờ hiện ra trong quầy, xiêm y vẫn được giặt là thẳng tắp, tóc tai vẫn được chăm sóc tỉ mỉ, không có gì khác với bình thường cả. Bọn tiểu nhị ở đây trong lòng thoáng an tâm một chút, nếu Đại trưởng quầy còn bình tĩnh như vậy, hôm nay liền không có chuyện gì rồi.



Theo thường lệ tiểu đồ đệ liền châm trà mang tới, Từ chưởng quầy đưa tay bưng chén chậm rãi thưởng thức hương trà như mọi ngày vậy. Hắn ngửi hương lá trà nhắm mắt dưỡng thần, giống như lão tăng nhập định vậy, mắt cũng không từng mở ra, bọn tiểu nhị trong lòng lại có chút không yên, nhẹ tay nhẹ chân làm việc. Nói chuyện cực kỳ nhỏ giọng, chỉ sợ làm cho đại chưởng quỷ không được vui. Lúc này mới có người phát hiện ra, nhị chưởng quầy luôn luôn như hình với bóng với đại chưởng quầy hôm nay lại không có xuất hiện.



Chính lúc bọn tiểu nhị phát hiện ra điểm khác thường thì Vương nhị chưởng quầy vội vội vàng vàng đi vào. Vương nhị chưởng quầy thần sắc có chút mệt mỏi, hai mắt đỏ lên, dường như một đêm không ngủ vậy. Nhìn bộ dạng kia chắc là có chuyện lớn xảy ra, bọn tiểu nhị trong lòng lại dấy lên sợ hãi, nhưng không ai dám tiến lên hỏi.



Từ Mục Trầm vẫn nhắm chặt mắt không nói gì, nghe nói Vương nhị chưởng quầy trở về hắn mới mở mắt ra, nhìn thấy Vương Chi Châu hơi thở gấp gáp, đưa chén trà mà nước đã bắt đầu lạnh uống cạn một hơi. Buông chén trà xuống phất tay áo một cái vào phòng trong, Vương Chi Châu lập tức vội vàng theo vào.



"Lại có tin gì nữa rồi?" Hai chưởng quầy vừa mới đi, vài tiểu nhị không chịu nổi mà khe khẽ nói nhỏ.



"Không biết, chẳng qua xem sắc mặt của nhị chưởng quầy thì hình như là có chuyện lớn rồi."



"Thực là làm cho người ta lo lắng mà, các ngươi nghe nói chưa, Đinh lão gia phái Đinh Hạo Đinh tuần sát tới, nói là phải giúp quan phủ để ý quyết toán sổ sách. Ngươi nói Đinh lão gia có ý tứ gì, chẳng lẽ muốn đưa Đại chưởng quỷ ra gánh tội thay sao?"



"Đừng có nói lung tung, Đại chưởng quỷ là thân tín của Đinh lão gia, Đinh Hạo kia mới làm quản sự được vài ngày? Cố gắng làm như vậy là vì muốn cho cả Phách Châu thành này nhìn xem. Đinh gia là không có chuyện đuối lý, cho nên mới làm việc hợp lý hợp tình như vậy."



"Ông chủ chúng ta….thật sự là thông qua Trư Đầu giải khố mà đút lót quan viên trong châu phủ sao?"



"Hắc! Tốt nhất ngươi nên sống cho mình tốt đi, việc không nên quản đừng có động vào; việc chúng ta không nên hỏi thăm, đừng nghe lung tung; việc chúng ta không nên nói đừng nói lung tung. Họa là từ miệng mà ra, biết không?"



"Hiểu rồi, hiểu rồi." Được lão phục vụ nhiều năm kinh nghiệm răn dạy một phen, vài tiểu nhị vội vàng tản ra.




Đinh Thừa Tông không khỏi buồn bã nói: "những năm gần đây ta bận việc…buôn bán, cả ngày bôn ba, ngay cả chuyện nhất nam bán nữ với nàng cũng không… cũng không thể an ủi tịch mịch của nàng! Ai, vi phu thật xin lỗi nhiều…!"



Đinh Đình Huấn ở trong phòng, mùi thuốc đông y nồng nặc. Thời tiết đã muốn nóng, trên người Đinh Đình Huấn còn cái chăn thật dày, cửa sổ đóng chặt, không chút gió lùa. Năm nay hắn vì sự nghiệp của Đinh gia, bôn ba ở Tây Bắc chẳng quản gió lạnh, trong lòng lo lắng vô cùng, cho nên thân mình liền không tốt cho lắm. Vài năm sống an nhàn sung sướng, bệnh là không mắc phải, nhưng kỳ thật thân thể ngày càng yếu đi, cảm xúc lên xuống lớn, khó tránh khỏi đau ốm liệt giường.



Hắn đặt chén thuốc lên phía trước, Nhạn Cửu vội vàng tiến tới tiếp nhận cái bát, Đinh Đình Huấn ho khan vài tiếng, từ từ nói: "Quan phủ tra ra án đút lót của Đinh gia ta, hiện giờ đã có gì chưa?"



Nhạn Cửa đặt chén thuốc lên mặt bàn, ân cần dìu hắn nằm xuống, nhẹ giọng an ủi nói: "Lão gia, Từ chưởng quầy làm việc quả thực ổn thỏa, quan phủ có thể bắn được nhược điểm gì của hắn chứ? Lại nói, chuyện này không phải giao cho đại thiếu gia làm sao, ngài đang mang bệnh trong người, trước mắt nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể mới là trọng yếu. Bệnh của ngài chính là lo lắng quá mà sinh bệnh, cũng không thể tiếp tục lao lực như thế nữa."



Đinh Đình Huấn



Nhạn Cửu cười nói: "Lão gia, ngài cũng biết đại thiếu gia tính tình giống ngài, có tâm tư gì, rất ít nói với người dưới. Đại thiếu gia không hề nhắc tới, lão nô cũng không dám hỏi."



Đinh Đình Huấn mệt mỏi khoát tay nói: "Thôi, trở về gọi nó tới hỏi cho rõ cũng được. Ngươi cũng không cần phải trông coi bên cạnh ta, Thừa Nghiệp tuổi còn trẻ, làm việc không hề có kinh nghiệm lịch duyệt. Thu mua lương thảo không phải là chuyện nhỏ, ngươi phải giúp đỡ nó nhiều hơn, việc này tuyệt đối không thể để sơ suất."



Nhạn Cửu khom lưng cười nói: "Lão gia yên tâm, nhị thiếu gia tuy còn trẻ tuổi, tính tình không đủ trầm ổn, nhưng là tính tình thông minh, làm việc linh hoạt. Lại nói, trên đất Phách Châu này, những nhà nhiều lương thực không bán cho Đinh gia chúng ta thì họ còn có thể bán cho ai đây? Chuyện này ngài cứ yên tâm đi, cam đoan không xảy ra sơ suất gì."



"Hừ!" Đinh Đình Huấn muốn nói lại thôi, vô lực xua tay nói: "Lão phu phải nghỉ ngơi một chút, ngươi đi nghỉ đi."



"Vâng… vậy lão nô cáo từ." Nhạn Cửu tiến lên kéo chăn, lúc này mới rón rén lui ra ngoài.



Đinh Đình Huấn hai mắt mở to nhìn lên trên đỉnh, căn bản không hề buồn ngủ. Trong đầu lão còn hồi tưởng lại những việc hoang đường Đinh Thừa Nghiệp đã làm mà Đinh Thừa Tông nói cho lão. Trước kia lão chỉ cảm thấy Thừa Nghiệp chọi gà trêu chóm, làm việc có chút không đàng hoàng. Chẳng qua, cái này dù sao cũng là bệnh chung của những công tử nhà giàu, về sau tuổi tác hơi lớn một chút tự nhiên thu liễm, bởi vậy cũng không thường xuyên răn dạy hắn, kỳ thật cũng không trở thành lỗi lầm nghiêm trọng cỡ nào.



Nhưng là hiện giờ lão mới biết được mình tinh minh cả đời, mạnh mẽ cả đời, cuối cùng lại nuôi một đứa con không ra cái gì. Những cuộc ***, trêu đùa cợt nhả với kỹ nữ đào hát, đã thế, hắn không ngờ ngay cả "phong khoa" (nhà chứa gay của Tống Triều) cũng đã đi chơi qua. Điều này làm cho Đinh Đình Huấn luôn luôn giữ mình trong sạch nghĩ tới cũng phải ghê tởm.



Lần này cho hắn thu mua lương thảo, hắn còn khất nợ với một ít lương thương (thương nhân bán lương thực), ép giá, tham ô, lấy tiền đi đánh bài, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ đã thua liền vạn quan tiền. Đinh gia cho dù có núi vàng núi bạc, cũng có thể nào chịu nổi phá gia chi tử này sao? Đạo đức gia truyền, đã ngoài mười đời; hướng tới canh độc gia truyền, vừa hướng tới thi thư gia truyền rồi phú quý gia truyền, không quá ba đời. Không nặng đáo đức phẩm hạnh thường ngày sao? Thừa Nghiệp sao có thể kế thừa gia nghiệp cả ta đây?



Nghĩ tới đây Đinh Đình Huấn không khỏi lệ tuôn dài: "Ta có hai người con trai, hiện giờ Thừa Tông đã không thể thừa tông, Thừa Nghiệp cũng không thể thừa nghiệp, ta rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì, trời cao sao lại trừng phạt ta như vậy!"



Hai mắt đẫm lệ trong mờ hồ, một thân ảnh lão chưa từng nhìn thẳng bao giờ, thậm chí còn cực kỳ chán ghét dần dần hiện rõ lên, lời nói của Đinh Thừa Tông lặp đi lặp lại bên tai lão: "Lập chính là lập hiền, chuyện liên quan tới tồn vong của Đinh gia, phụ thân nhất định phải thận trọng à!"