Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 107 : Móc câu

Ngày đăng: 20:54 19/04/20


Đinh Hạo ở trong nha môn vội vã ba ngày, sắp xếp tất cả sổ sách lại một lần, đều làm dấu hiệu với một loạt các giao dịch trong sổ sách, cũng sắp xếp trình tự thời gian cũng thân phận khách hàng lại một lượt thật tốt, tới ngày thứ tư với bắt đầu sao chép lại một lần nữa.



Đinh Hạo lúc bắt đầu sao chép sổ sách, thật là phi thường khắc khổ, ngay cả giữa trưa hắn cũng không rời khỏi phủ nha. Hắn ở mấy đại tửu lâu nổi tiếng thưởng thức đồ ăn ngon, mỗi ngày vào giữa trưa tửu lâu lại mang đồ ăn tới tận cửa. Đương nhiên rượu và thức ăn đều nhiều hơn hai phần, hai thủ vệ sai nha kia tự nhiên không thể thiếu lộc ăn.



Món canh cá kia thật ngon miệng, băng tuyết lóng lánh trải bên trên, chỉ có một tầng bên dưới là những lát cả mỏng manh. Hai nha sai này bình sinh là lần đầu tiên được thưởng thức, nghe nói một suất ăn này phải mất mươi lăm xâu tiền, hai nha sai này ăn được một miếng, trong đầu hiện lên một chuỗi tiền đồng nặng trịch. Nếm một chút cơm, khi nhìn Đinh Hạo, tựa như nhìn thấy một thần tài mà kính sợ.



Đinh Hạo ở phủ nha sàng lọc sổ sách mất năm ngày, nhóm sổ sách đầu tiên đã được sao chép lại thành một quyển. Liền thông tri cho Triệu Huyện Úy, bảo đưa Từ Mục Trần tới phủ nha xem qua xác nhận. Triệu huyện úy chính là không kiên nhẫn nổi, lập tức bảo người đi tới Trư Đầu giải khố mang Từ Mục Trần tới.



Từ Mục Trần đã nhiều ngày nay không bị nha môn gọi tới nữa, theo lý thuyết thì hẳn là nhàn nhã đi rất nhiều. Nhưng là không thể mỗi ngày so chiêu với đại nhân phá án, ngờ vực không khỏi nảy sinh vô căn cứ trong lòng, không yên tâm, ngược lại càng làm cho mình thêm khó chịu. Hắn mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng lại đặt cả vào trong nha môn châu phủ. Vừa nghe thấy công nhân đưa tin, Từ Mục Trần không khỏi mừng rỡ, lập tức ra khỏi giải khố, đi thẳng tới phủ nha.



Từ Mục Trần vào phủ nha, được người đưa thẳng tới khóa viện phía tay, đi được nửa đường, đột nhiên trong một phòng có người đi ra, đừng ở một chỗ chậm nói: "Người tới chính là Từ chưởng quầy của Trư Đầu giải khố phải không?"



Sai nha kia dừng bước quay đầu lại nhìn thấy "Ô" một tiếng, chạy nhanh tới tiến lên chào: "Trình áp ti, nhãn lực của ngài thật tốt, người này đúng là Từ chưởng quầy, Trình áp ti có gì phân phó không?"



Trình Đức Huyền cười cười, chậm rãi đi xuống cầu thang, Từ Mục Trần chăm chú nhìn hắn, giống như cũng có chút ấn tượng. Nhớ rõ lần trước mình bị theo dõi thẩm vấn thì thanh niên này đứng ở một bên của đại đường, cười hiền hòa, từ đầu tới cuối không nói một câu nào, thì ra là một áp ti, Từ Mục Trần bước lên trước thi lễ nói: "Thảo dân Từ Mục Trần ra mắt Trình áp ti."



Trình Đức Huyền cười dài nói: "Từ chưởng quầy, chuyện Trư Đầu giải khố đút lót cho Lưu tri phủ, các ngươi làm thế nào đây?"



Từ Mục Trần sợ hãi nói: "Trình áp ti sao lại nói vậy? Trư Đầu giải khố là sản nghiệp của Đinh gia. Đinh gia ở Phách Châu là hương thân rất trọng bổn phận, sao lại làm cái việc không hợp pháp là hối lộ quan viên kia chứ."



Trình Đức Huyền cũng không giận cười hắc hắc nói: "Tuân thủ hay không tuân thủ bổn phận mình, nói chuyện bằng chứng cứ đi. Đinh gia ở Phách Châu đích thật là một hộ gia đình lớn danh chấn một phương, những năm gần đây, đều cấp lương thực cho binh mã của triều đình, nếu xác thực không có hành vi trái với luật pháp kia thì vẫn là có công với triều đình. Chẳng qua… nếu thật sự không hề làm việc theo luật… thì Từ chưởng quầy…"



Từ Mục Trần vội vàng tiến nhanh tới từng bước, chắp tay trước ngực nói: "Thảo dân đây."



"Từ chưởng quầy, ngươi chính là người làm thuê của Đinh gia, tội đút lót này vốn không rơi lên đầu ngươi, nhưng là nếu ngươi khăng khăng một mực, che lấp cho Đinh gia lừa đảo quan phủ, một khi lấy được chứng cứ, thì sẽ mang tội đồng mưu, bao che."
Đinh Hạo đứng ở trong phòng, nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe miệng hơi lệch, tự cười mà không phải cười lẩm bẩm: "Từ chưởng quầy nói con mẹ nó rất có đạo lý, ta không phải đang ở chỗ này cho ngươi móc câu sao…"



Từ Mục Trần ra khỏi cửa lớn phủ nha, xe ngựa của Trư Đầu giải khố lập tức chạy lại, kiệu vừa dừng lại, Vương nhị chưởng quầy đã chui đầu từ trong ra, vẻ mặt khẩn trương hỏi han: "Đại chưởng quầy, sổ sách kia tra như thế nào?"



Vương Chi Châu thật sự không yên lòng, không biết Đinh Hạo chuẩn bị làm cái gì. Cho nên vừa thấy Từ Mục Trần đi, hắn liền phân phó hạ nhân đóng cửa tiệm, còn chính mình vội vàng chạy tới nha môn châu phủ, thấy Từ Mục Trần lên xe ngựa, liền đi lên xe chờ hắn.



Từ Mục Trần lên xe, phân phó nói: "Trở về đi!" Nói xong kiệu chạy đi, cười lạnh nói: "Sổ sách kia cho Đinh Hạo điều tra, đúng là càng tra càng hồ đồ." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Hắn nghĩ nghĩ, Vương Chi Châu này là người tâm phúc của mình, người này có khuyết điểm lớn nhất là nhát gan, phải tận lực ổn định lại hắn, miễn cho hậu viện cháy, hắn liền đem chuyện "ngẫu nhiên gặp mặt" Trình áp ti ở trong phủ nói một lần sau đó cười nói: "Hiện tại ngươi yên tâm? Bên trên dùng lực đã lâu. Lưu tri phủ suy sụp đã định rồi, Triệu tướng công nghĩ muốn tận lực tìm tòi tội danh của hắn, là muốn nổi danh, miễn cho có người chê mình lòng dạ hẹp hòi, dùng việc quan công báo thù riêng. Khai Phong phủ phái người tới hết sức cản trở, chính là muốn cho tội danh ở trên người của Lưu tri phủ càng ít càng tốt. Triệu tướng công hiện giờ quyền cao chức trọng, cho dù phủ doãn phủ Khai Phong là đương kim hoàng đệ cũng không thể hất được hắn, nam nha tới đây là dùng kế hủy tích tiêu kim, dùng gièm pha mà mài mòn cái khung chắc chắn đó."



Vương Chi Châu hưng phấn tay đấm vào nhau liên thanh nói: "Hay, hay, hay quá, vậy ta an tâm rồi, chỉ cần chúng ta mất thêm một chút thời gian, sai nha từ trong kinh đưa tới không thu hoạch được gì, tất không còn lòng dạ nào mà tiêu phí nhiều thời gian, chúng ta thoát được một kiếp nạn này. Hắc! Đinh Hạo tiểu tử này, không biết lượng sức, một tên vừa mới tấn chức quản sự, không biết cụp đuôi làm người, còn dám cùng lão chưởng quầy ngài luôn đối địch, tới lúc đó phải sửa trị hắn một phen mới được."



Từ Mục Trần bên ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh một tiếng, che miệng ho khan vài cái nói: "Ngươi đi tìm vài tên lưu manh, chăm chú nhìn tên Đinh Hạo kia, khi có cơ hội, ta phải giáo huấn hắn một phen mới được."



Vương Chi Châu ngẩn ra, bật thốt lên hỏi: "Lão chưởng quầy, ngươi là nói… hai ngày sao? Vụ án chưa có kết quả?"



Từ Mục Trần ảm đạm cười, hai mắt hơi hơi nhíu lại, nói: "Không sai, theo lời lão phu mà làm, nhớ rõ dặn bảo bọn họ, không thể đánh cho Đinh Hạo kia không thể động đậy, sổ sách này … lão phu còn muốn cho hắn tiếp tục tra tiếp."



Vương Chi Châu do dự nói: "lão chưởng quầy, hiện giờ giáo huấn hắn chỉ sợ không ổn? hiện giờ động thủ, mỗi người đều đoán được là chúng ta tìm người làm, chẳng phải là…"



Từ Mục Trần mỉm cười nói: "Lão phu đúng là muốn cho tất cả mọi người biết, Đinh Hạo tra sổ sách của lão phu, lão phu có chút sợ hãi, ha ha…"



Vương Chi Châu bừng tỉnh đại ngộ: "Không sai, làm cho ánh mắt bọn họ tất cả đều nhìn chăm chú vào sổ sách kia vĩnh viễn cũng không tra ra được vấn đề gì, chúng ta còn sợ một cửa này không qua sao? Lão chưởng quầy anh minh, ha ha ha…"