Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 125 : Tối hôm qua ngươi ở nơi nào?
Ngày đăng: 20:54 19/04/20
Lý thị từ khi có được mười hai mẫu ruộng, trong lòng vui mừng không ngớt, chỉ có điều mẫu ruộng này cũng hơi xa một chút, lần này "Hồi nương gia thì" Trở về nhà mẹ đẻ, ả liền kêu gọi mấy người huynh đệ mình tới giúp đào một cái giếng gần đó để thuận tiện cho việc lấy nước. Cuối cùng cũng là ruộng vườn nhà mình đương nhiên phải cẩn thận chăm sóc.
Mấy người huynh đệ của ả cũng dẫn theo hơn mười người cháu ở Đinh gia tới giúp, vì vậy La Đông Nhi cũng không có chỗ ngủ nên phải sang nhà hàng xóm ở nhờ. Hai người ở sau kho lúa tâm sự đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Đinh Hạo vội vàng dẫn nàng rời đi, đưa nàng về đến tận nhà, lúc này hắn mới quay lại Đinh phủ.
Tao Trư Nhi thấy nhị thiếu gia hung ác đuổi theo muốn giết mình, hắn cố kìm nén để khỏi phun ra một búng máu, nhanh chóng chạy ra khỏi Đinh phủ. Hắn thấy Đinh Hạo không ngủ ở trong phòng, chỉ có một trường hợp đó là Đinh Hạo đi tìm Đổng Tiểu Nương Tử rồi, lúc này hắn muốn đi báo tin cho Đinh Hạo, huynh đệ của mình thông minh hắn nhất định sẽ rửa được nỗi oan này. Thế nhưng Tao Trư Nhi lại không thông minh như vậy hắn đã tiết lộ ra chuyện này cho nên mới bị người ta đuổi giết, hắn cũng không rảnh để suy nghĩ sâu xa, một mạch chạy ra khỏi phủ Đinh gia, bám theo bức tường bao sau đó định hướng đến chỗ Đổng Lý Thị, nhưng chợt nhớ ra Đổng Lý Thị đã quay về nhà rồi, lại còn mang theo một đám huynh đệ nữa, Đinh Hạo sao có thể đến đó tìm Đông Nhi cho được.
Đinh Hạo nếu không ở Đổng gia, Tao Trư Nhi cũng thật không nghĩ ra hắn ở chỗ nào nữa, tai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của đám người nhị thiếu gia, đám người này ngoại trừ tên nhị thiếu gia, ngoài ra tất cả đều nghi hắn là đồng phạm cùng với Đinh Hạo, Tao Trư Nhi cũng không dám dừng lại giải thích, hắn cắm đầu cắm cổ chạy về phía thôn trang phía trước. Chạy được nửa đường liền phun ra một ngụm máu tươi, nếu ngay lúc Đinh Thừa Nghiệp đả thương liền đi tìm đại phu thì không sao, bây giờ chạy thục mạng như vậy càng khiến thương thế thêm nặng. Hắn đứng nghỉ ngơi một lát lại thấy Đinh Thừa Nghiệp như âm hồn bất tán đuổi sát phía sau, hắn lại lập tức lại co dò chạy.
Đinh Thừa Nghiệp tuy là một thân võ công thế nhưng về khoản kinh công lại không am hiểu mấy, huống chi lại đang đuổi cái loại người sinh mệnh đang nguy ngập cho nên khoảng cách vẫn không được rút ngắn là bao. Tao Trư Nhi chạy như điên, hắn cũng bám sát theo. Mắt thấy chuẩn bị đến thôn bắc, chỉ còn cách nửa dặm nữa là đến một con sông chắn ngang, Tao Trư Nhi giống như tuấn mã trực tiếp nhảy vào lòng sông.
Hắn trực tiếp nhảy xuống, vẫn giữ nguyên tư thế lúc chạy trốn tốc độ không giảm, nháy mắt đã biến mất dưới dòng sông. Khi vừa nhảy xuống sông, làn nước lạnh xộc thẳng lên não khiến nội thương của hắn lại phát tác. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Đinh Thừa Nghiệp chạy đến bờ sông, chỉ thấy mặt nước lấp loáng tinh quang, một mảnh yên tĩnh, cũng không biết Tao Trư Nhi chết chìm giữa sông hay là đã chạy xuống thượng du rồi.
Bên này Đinh Hạo cũng lặng lẽ đưa La Đông Nhi trở lại thôn nam nhà lão Lưu, sau đó quay người trở về, xa xa chỉ thấy Đinh gia đèn đuốc sáng trưng, vô số gia đinh tuần tra qua lại, trong lòng âm thầm kinh ngạc nghĩ: "Đinh gia không biết là xảy ra chuyện gì, nếu mình cứ ngông nghênh mà quay về bị bọn người kia hỏi thì biết trả lời thế nào?"
Nghĩ vậy nên hắn lặng lẽ tới gần hướng đại môn Đinh phủ, lúc này lối rẽ bỗng có một đám người đi tới, song phương vừa vặn chạm mặt nhau, đúng là đám người của Đinh Thừa Nghiệp, đi sát phía sau là Cao Đại. Đinh Hạo giật mình kinh hãi, đang muốn tiến lên lấy cớ chào một tiếng, lại thấy Đinh Thừa Nghiệp hưng phấn muốn điên kêu lên: "Đinh Hạo ngươi tốt nha, đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chạy đến!"
Đinh Hạo ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Kết quả thương nghị là: tạm thời không nên hạ độc thủ đối với hắn, mà chuyện này có quan hệ trọng đại, đến khi đó Đinh Hạo chó cùng rứt giậu thà chết cũng không nhận. Cho nên lúc này chỉ nên hỏi hắn về truyện lén vào phòng thiếu phu nhân thâu gian thôi, mà hắn cũng chưa thâu gian thành công, nên chưa phạm phải chuyện lớn, hơn nữa hắn lại có quan hệ rất tốt với quan phủ, tất nhiên còn ôm tâm lý chờ may, chỉ cần hắn nhận tội, sau đó kiểm tra lại một lần là có thể tìm ra chân tướng tra ra manh mối mọi chuyện.
Dương thị nhìn nhi tử bị người đánh cho thương tích đầy mình, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Nàng chỉ là một người phụ nhân quên mùa chất phác, không biết cái gì là bằng chứng, cũng không hiểu cái gì là tra khảo, nàng chỉ dựa vào bản năng của một người mẹ tin tưởng vào con trai mình sẽ không làm ra hành động vô sỉ đó. Nàng muốn bảo vệ con trai mình, cũng không có muốn danh phận hay quyền lực gì, nàng chỉ mong Đinh Đình Huấn có thể nể tình cốt nhục mà bỏ qua cho hắn một lần.
"Hạo nhi, Hạo nhi..." Dương thị vừa thấy trên mặt nhi tử lại có thêm vài đạo vết thương, đau lòng lao tới ôm lấy hắn, thương xót khóc không ra tiếng, nghẹn ngào nói: "Con của ta à, hiện giờ lão gia đã tới, ngươi hãy mau nói hết cho lão gia, ngươi bị oan, nói tất cả mọi chuyện đều không phải do ngươi làm."
"Nương, xin hãy tin tưởng con, con tuy không phải là nhân vật anh hùng đội trời đạp đất gì, thế nhưng cũng tuyệt đối không làm ra cái loại truyện bất nhân bất nghĩa đó. Mấy loại chuyện như thế nhi tử của người không bao giờ làm."
Dương thị nghe vậy đại hỉ nói: "Lão gia, ngươi có nghe thấy không, Hạo nhi đã nói không phải do nó làm, nhất định là nó không làm, lão gia, ngươi phải tin tưởng Hạo nhi."
"Người đàn bà ngu ngốc, cút sang một bên!" Đinh Thừa Nghiệp cười âm lãnh mắng: "Lời hắn nói đương nhiên không thể tin rồi, mọi chuyện trong thiên hạ nếu đơn giản như vậy, vậy chức vị phán quan chẳng phải ai cũng làm được sao. Lan nhi đã tận mắt nhìn thấy bóng lưng kẻ kia giống hệt Đinh Hạo, chuyện này giải thích như thế nào? Đại tẩu ta còn xé được một góc áo, lại trùng khớp với chiếc áo bị thiếu một góc của Đinh Hạo, vậy chuyện này giải thích như thế nào?"
"Chuyện đó...Chuyện đó nhất định là có người hãm hại Hạo nhi, nhị thiếu gia, từ nhỏ đến giờ Hạo nhi nhà ta luôn luôn thành thật, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy."
Đinh Thừa Nghiệp nói: "Vậy ngươi hỏi hắn xem, đêm qua hắn không ở trong phòng mà ở chỗ nào, vì sao hỏi hắn lại không nói?"
Dương thị lập tức xoay người hỏi: "Nhi à, nương tin tưởng ngươi trong sạch. Ngươi mau nói cho lão gia biết, nói cho hắn biết đêm hôm qua ngươi ở chỗ nào đi?"