Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 139 : Một kế cũng không thành
Ngày đăng: 20:54 19/04/20
Gần đây nước mưa rất dư thừa, sông lớn sông nhỏ tràn nước, nhưng mà không hiểu sao lại làm cho đô thành Bắc Hán biến thành một mảnh đại dương mênh mông thế này?
Đang lúc quân Tống hoảng loạn tìm kiếm đội ngũ mình, Dương Hạo trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn đã hiểu được: "Dẫn nước vào thành, đây là việc Tống quân mượn hiện tượng tự nhiên của thiên nhiên để vào thành".
Dương Hạo vừa mới nghĩ đến đây, thì nghe thấy một tiếng trống trận, trong sơn cốc có nước sông vọt tới, đột nhiên giết được vô số binh tốt, xem trang phục biết ngay là cấm quân Đại Tống. Bọn họ quai thuyền nhỏ đi, nhiều chiếc thuyền được đóng bằng gỗ mộc, buộc với nhau thành bè gỗ lớn, trên thuyền và trên bè chứa cung, nỏ cứng, binh sĩ mượn sức mạnh của dòng chảy, không cần mất lực chèo thuyền, liền nổi trống xông đến cửa nam đô thành Bắc Hán.
Từ xưa đến nay, mượn sức mạnh tự nhiên đâu chỉ có thiên quân vạn mã, Quan Vân Trường nước ngập bảy quân, đều là lợi dụng địa thế, mượn sức mạnh của nước lửa tự nhiên, con người đã nghĩ ra cách như vậy, nhưng đây là một thành trì cao to hùng vĩ, thành được xây dựng dày rộng và rắn chắc, trận này sử dụng nước lũ thì có tác dụng gì không?
"Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, đó là người ngựa của bộ quân đô ngu hầu Triệu tướng quân". Có vài tên binh sĩ nhìn thấy cờ cắm xung quanh mấy cái bè lớn, bèn hưng phấn hét to lên. Bọn họ đứng ở trên triền núi nhìn, chỉ thấy bộ quân đô ngu hầu Triệu tướng quân suất lĩnh các loại thuyền đơn sơ, bè gỗ kéo đến dưới chân thành Bắc Hán.
Trong thành sớm có quân Bắc Hán phục kích, chúng lập tức phát ra một trận mũi tên dày đặc như mưa đến phía bọn đang kéo đến. Bởi vì nước lũ ngập đến nửa thành, vị trí mà bọn họ cách đầu thành đã rất gần rồi, nhưng trên những chiếc thuyền mộc thật không dễ điều khiển, cũng không thể mang theo vũ khí công thành quá nặng, lại không thể linh hoạt trốn tránh mũi tên của quân địch bắn ra, đúng là có cái lợi mà cũng có cái hại, cấm quân Đại Tống tuy kiêu dũng thiện chiến, lần công kích này vẫn là sự phản lại của vô số mũi tên đang bắn như mưa.
Lập tức quân Tống vốn đóng ở doanh trại phía nam phát ra tín hiệu công kích, một tên trong quân Tống hào hứng tham chiến, áo giáp, chèo thuyền nhỏ, đánh trống trận kích dương tinh thần, không ngờ đầu thành tên bắn như bay, ngay cả chỗ trốn tên cũng không có, thân binh đứng dẹp lại một mé của con thuyền nhỏ dùng khiên làm vật che chở lấy tấm thân, chỉ không cẩn thận lộ ra một khe hở, thì sẽ có một mũi tên nhọn nào đó bắn trúng đầu hắn, chủ tướng chết, sĩ tốt sẽ tản mạn, đợt công kích thứ hai này lại thất bại rồi.
Lập tức, một bên của Tống quân tạm thời yên lặng, các tướng lĩnh ở tình huống này đang thương nghị đối sách. Dương Hạo nhìn sơn cốc nơi mà họ xuất binh, bèn vội vàng đi bắt chuyện các sĩ tốt, nói: "Đi, chúng ta nhanh đi về cùng với nhân mã đại đội.
Bọn họ đi dọc theo con đường triền núi, khó khăn lắm mới đi đến được cốc giấu binh, phát hiện ra một lá cờ của quân Tống, đột nhiên nghe binh sĩ hô: "Trình tướng quân nhà ta xuất binh rồi".
Dương Hạo nghỉ chân vừa nhìn, quả nhiên quân Tống lại phát binh, trên lá cờ viết chữ Trình, dưới cờ là một đại kích, một Trình Thế Hùng ngang nhiên đứng đó. Lúc này gặp, quân Tống không khỏi khiến cho sức lực cứng cáp lên, trước thân Trình Thế Hùng có mấy chục cây gỗ đã được xếp, trên bè gỗ chất đống vô số cây cỏ gỗ vụn, chỉ khiến mấy tiểu giáo đang ở hai bên bè gỗ khống chế phương hướng, điều khiển ở dưới thành Bắc Hán.
Khi chiếc bè gỗ được mang đến cửa nam thành thì bị cháy, quân Tống biết thuộc tính của nước liền nhảy xuống đằng sau bơi, từng bè gỗ liên tiếp được đánh lên nam thành môn, lửa cháy rừng rực, khói đặc cuồn cuộn, khiến cho quân Bắc Hán thủ trên thành lầu cũng nhảy lên hai bên tường xem. Lửa cháy ngày một to, cả mặt nước ánh đỏ. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Dương Hạo vừa quan sát cuộc chiến, vừa nhìn tòa sơn cốc, trong sơn cốc sớm đã có người nhìn thấy đội ngũ của họ, đã phái người nghênh tiến lên đây, hỏi rõ là nhân mã phụ trách càn quét bên ngoài trở về, bèn chỉ dẫn cho bọn họ chỗ trận ban đầu. Dương Hạo đợi người, không vội đến thành trì của mình, chỉ ở triền núi nhìn tướng quân nhà mình công thành.
Trình Thế Hùng mỉm cười nói: binh khuynh quốc chưa chắc. Chiến tướng Bắc quốc nhu mây, cũng không chỉ vài tên tướng lĩnh, song lần này phái đến đều là đại tướng nổi danh của bọn chúng. Quan Gia thương nghị chuyện quân cơ còn hết lời khen hoàng đế kđ cơ mà".
Dương Hạo vui vẻ nói: "Hết lời khen sao? Nhưng Quan Gia đã có kế sách ứng phó hay chưa?"
Trình Thế Hùng thôi không cười nữa: "Cũng không phải là vì điều này. Hoàng đế Bắc quốc Phủ Lập, trong nước có rất nhiều đại tướng không phục. Ở tình cảnh này, nếu hoàng đế Bắc quốc chỉ lo lắng đến sự an toàn ngôi vị hoàng đế, cân đong so tính chuyện trước mắt, tất nhiên không muốn xuất binh tương trợ Bắc Hán. Nhưng mà, nếu hắn có đủ thông minh, nhìn xa trông rộng. thì nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này, các tộc người thảo nguyên có sức lớn, nếu dựa vào chinh phục họ để ôm lấy ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ hoạn vô cùng. Nếu như hắn thuyết phục được các bộ, lấy lí do bảo vệ kđ, phát binh đến cứu viện Bắc Hán để lấy sự đoàn kết, thì vị hoàng đế kđ này rất khôn khéo, Quan Gia là anh hùng trọng anh hùng, nhưng hắn phát binh. Chúng ta đánh Bắc Hán sẽ rất mất sức".
Dương Hạo nói: "Như vậy qg lệnh đại tướng quân đóng ở bách cốc, nhưng để ngăn người kđ tấn công tới sao?"
Trình Thế Hùng nói: "Không sai, lần này thảo phạt Bắc Hán một phen, qg đang trong tình thế bắt buộc, chinh điều đội quân lớn và lương thảo, há vô công mà phản sao? qg lúc đầu phát binh thì lo lắng người kđ sẽ xuất binh, sớm đã lệnh hai viên đại tướng Phan Mỹ, Quách Tiến canh giữ ở thiên hà, lại lệnh cho Lý Kế Huân, Hà Kế Quân canh giữ ở trên Vân Lĩnh, một thủy một lộ canh ở yếu đạo, nhưng qg vẫn không yên tâm, ngươi phải biết rằng một khi để cho người kđ xông thẳng vào, quân Bắc Hán trong thành trong ứng ngoài hợp, lúc đó đại quân của ta sẽ rất nguy hiểm, qg sợ sẽ không thể bình yên nam phản. nên lại phái lão Trình ta đi đóng ở bách cốc, tùy lúc xuất binh tiếp ứng cho Phan, Lý hai đường nhân mã. Còn về Bắc Hán này…"
Trình Thế Hùng lắc đầu thở dài nói: "Nếu là vài lộ đại quân đều có thể ngăn được bước của người kđ. Kiên trì trên một tháng, Bắc Hán này sẽ thuộc về quân Tống, nếu..nếu không thì, sợ qg gặp phải điều này lại vô công mà phản. Ôi, Bắc Hán này. Thật là xương khó gặm. Từ thời Quách Uy, đánh tiến đánh lui, lặp đi lặp lại đến hôm nay, Bắc Hán càng đánh càng nghèo, càng đánh càng phá, nhưng dưới sự trợ giúp của người kđ, nó lại không thể đổ xuống".
Dương Hạo lo lắng hỏi: "Thế theo tướng quân, chúng ta có thể chặn chân kị binh tinh nhuệ người kđ một tháng không?"
Trình Thế Hùng trầm mặc nói: "Còn chưa xuất chiêu, ai biết ai thắng ai thua? Song…theo dự đoán của ta, nếu chỉ huy tốt, khả năng thắng có mấy phần, nhưng người kđ kì thực ngẫm nghĩ lại, chúng ta muốn ở cửa nhà người kđ chặn ngăn cản họ một tháng, sợ…khó mà làm được. Ta đây đoán, qg cũng nghĩ như vậy, chỉ là không cam lòng mà thôi, qua mấy ngày nữa, nếu không có hy vọng đánh thành Bắc Hán, sợ rằng qg sẽ thay đổi chủ ý mà rút binh".
Dương Hạo đứng ở phía sau hắn, nhìn thấy thành trì bị nước lũ vây quanh, trầm mặc một hồi lâu, nói: "Tướng quân, nếu như phen này không diệt được Bắc Hán, nhưng cũng chưa chắc vô công mà phản. Kì thực, thần hạ có một cách, cách này không thực hiện được ở Trung Nguyên, nhưng trên mảnh đất tây bắc Quảng Nguyên, tin rằng sẽ có hiệu quả. Thuộc hạ tin rằng, cách này chỉ cần sử dụng, quân Bắc Hán không diệt thì cũng bị diệt, chỉ có điều…kế này tuy không cần đao thương chết chóc, phiền phức trong đó trái lại ít hơn ngoài chiến trường, không biết qg có thu nhận cách này không?"
Trình Thế Hùng xoay người, hứng thú nói: "Hả, ngươi lại có cách có thể không đụng đao thương mà lại diệt được Bắc Hán? Nói cho bổn tướng quân nghe coi.
Dương Hạo chỉ một ngón tay xuống núi, nói kế hoạch của mình: "Kế này là… rút củi dưới đáy nồi!"