Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 140 : Tăng liền ba cấp

Ngày đăng: 20:54 19/04/20


Dương Hạo nói: "Tướng quân xem, chúng ta ban đầu nhìn không ra, nhưng lúc này, nhìn từ đây xuống, trong một mảnh đại dương mênh mông, song là một tòa thành cô độc, một khi nước lũ rút, toàn thành này làm sao tồn tại được nữa?"



Không để cho Trình Thế Hùng suy ngẫm, Dương Hạo vung tay từ từ lên nói: "Dựa vào dân chúng các huyện Bắc Hán xanh xao ốm yếu, nhà không có lương thực, dân chúng nhìn mà tưởng là ăn mày, dân chúng cung ứng thuế ruộng trong mồ hôi và nước mắt cho triều đình Bắc Hán, duy trì sự hiếu kính với người Khiết Đan, duy trì quân bị quân lương của họ, duy trì cuộc sống của bọn giàu có.



Khu tây bắc vốn hoang vắng, dân số không nhiều bằng Trung Nguyên, di chuyển cũng nhanh, nếu chúng ta có thể dời dân chúng đi nơi khác, Bắc Hán sẽ ra sao đây? Chỉ còn lại tòa thành mà thôi, không có dân chúng, ai đến nuôi bọn chúng? Không có dân chúng, tổn thất của binh sĩ lấy đâu mà bù vào? Không có quân đội và thuế ruộng, bọn chúng lấy gì để bảo vệ Bắc Hán? Khi đó bọn chúng không chết mới lạ".



Trình Thế Hùng nghe xong, vỗ đùi, vui vẻ nói: "Tuyệt, cách này được…à không, cách này quá được, Trình lão ta đây sao không nghĩ ra nhỉ, quả nhiên là kế tuyệt diệu, ha ha ha…"



Dương Hạo cười nói: "Bề trên, chưa từng để ý tới tiểu dân. Tiểu dân như cây cỏ trước gió mưa, bất kì ai có binh, đều dẫm đạp lên một phen, nhưng bất kể là ai, đều không rời xa được tiểu dân hèn mọn này, vì dân là gốc rễ, những lời này không phải ta nói xuông. Bề trên ai cũng không thể rời xa dân chúng, rời xa họ, thì sẽ mất đi gốc rễ. Một khi bọn chúng mất đi giá trị lợi dụng, người Khiết Đan sẽ không đến giúp đỡ bọn chúng nữa.



Nhưng làm như vậy cũng không đơn giản hơn đánh giặc. Thậm chí còn nhiều phiền phức, dù đưa họ đến một mảnh đất giàu có màu mỡ, nhưng vì chưa từng đi đâu vượt khỏi lãnh thổ quốc gia nên dân chúng sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng, di dời như thế nào đây, nhiều người như vậy sắp xếp ăn uống hộ dân như thế nào, di dời dân đi đâu, đến lúc đó phân chia đất đai như thế nào, trấn an ra sao, những việc này thật khó mà giải quyết thỏa đáng…"



Trình Thế Hùng vui vẻ nói: "Ta chỉ phụ trách đánh giặc, những việc này giải quyết như thế nào không liên quan đến ta. Cần gì phải đau đầu, để cho Quan Gia và các văn võ bá quan đau đầu vậy, hắc hắc, việc này không nên chậm trễ, ta đây đi nói với Quan Gia cái đã".



Hắn vỗ mạnh vào bả vai Dương Hạo khen: "Ngươi được lắm, ngươi thực sự rất được, ha ha ha…"



Dương Hạo bị hắn vỗ đôi bàn tay thô kệch vào vai đau nói, nhìn Trình Thế Hùng đi nhanh thoăn thoắt, hắn cười đau khổ vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời, thầm nghĩ: "Ta đến lúc luyện đao rồi". Hắn buộc đao thật chặt, cũng đi xuống sườn núi.



Triệu Khuông Dận cùng văn võ bá quan bàn bạc một lúc lâu, lập tức rời khỏi trại, hắn ngồi ở đó bất động, giờ có rất nhiều sự chọn lựa khiến hắn khó mà bỏ qua. Lần này xuất binh là vì Bắc Hán, Bắc Hán một miếng thịt mỡ ở trước mắt, cho hắn thời gian là một tháng, thì có thể lấy được, nhưng người Khiết Đan cuối cùng vẫn xuất binh.



Thực lực của Khiết Đan giờ đang trên hắn, hơn nữa gần người Khiết Đan quá, bọn họ thúc ngựa giơ roi, nếu ngặp trở ngại thì sao, gần người Khiết Đan đến nỗi dường như sáng đi chiều đến, mình ở bên này, chiến trận lại kéo quá dài rồi. Giờ vẫn không phải lúc quyết chiến một trận sống mái với người Khiết Đan, hắn ý thức được, nếu chiến đấu với người Khiết Đan, cần phải chuẩn bị tốt, giải quyết được mọi nỗi lo lắng, tích góp thuế ruộng, chuẩn bị đầy đủ để chĩa mũi nhọn vào vũ khí và chiến thuật của kỵ binh phương bắc. Nay cần phải có trận đánh ác liệt trước cửa nhà người Khiết Đan, đó là cử chỉ khôn ngoan. Nhưng nếu thắng nhỏ, không có sức đuổi theo, nếu bị đại bại, hai cái chân này cũng không chạy qua được bốn chân của người Khiết Đan, lúc ấy sợ đội quân tinh nhuệ phải cho ở đây.



Nhưng mà, trước đây chinh chiến với quân Bắc Hán, người Khiết Đan luôn kịp thời xuất binh quấy nhiễu, kiến vũ khí của hai bên không tài nào sử dụng được, thành công lần này vẫn đang hi vọng, mà lùi bước như vậy sao? Cơ hội tiếp theo, lại phải đợi đến khi nào?



Triệu Khuông Dận trong lòng đang cân nhắc, thì một tên tiểu hoàng môn rón rén bước vào trại lớn, cong lưng bẩm: "Quan Gia, phòng ngự sử Quảng Nguyên Trình Thế Hùng cầu kiến".



"Hả?" Triệu Khuông Dận nhướng đôi lông mày, nói: "Gọi hắn vào yết kiến".



Trình Thế Hùng di vào trại lớn, thấy Quan Gia mặc quân trang, cười tươi như hoa đứng ở đằng kia đợi hắn, tiến lên phía trước đón hắn, hắn còn chưa kịp quỳ gối làm lễ, Triệu Khuông Dận đã tiến lên một bước, nâng hắn dậy nói: "Trình tướng quân không cần đa lễ, giờ không phải lúc lên triều, đến đến đến, ngồi xuống nói".




Trình Đức Huyền vốn là đô giam bát phẩm, nay là là phó sử, là quan chính thất phẩm, tăng liền hai cấp ving quang hơn Dương Hạo làm quan từ một tiểu tốt, tăng liền ba cấp vinh dự làm giám thị, không khỏi ngán ngẩm.



Đừng nhìn hậu nhân xem hí kịch, quan thất phẩm trên sân khấu đều là quan tép riu, đó là vì nhân vật trong vở kịch là tướng quân Đế vương, kì thực quan thất phẩm không được coi là nhỏ, là bác học tài tử xuất thân tiến sĩ, cũng không phải ai cũng đều có cơ may làm quan thất phẩm này.



Hiện giờ triều đình Đại Tống, quan nhất nhị phẩm là hư chức, dùng để chỉ cho tuổi già, chỉ dùng cho lão thần có công lao. Triều đình trong chướng bách khoa toàn thư phần nhiều là từ nhị phẩm, quan lại bắt đầu từ chính tam phẩm, quan lại từ ngũ phẩm tương đương với chức quan lớn. Chức quan này tốt như vậy, quận vương Hàm An Đại Tống Hàn Thế Trung sau này, lúc thanh niên thì lưu manh, người ta gọi là Bát Hàn ngũ, chỉ vì xuất thân hèn mọn, sau khi hắn tham gia quân ngũ rồi lập chiến công, song cũng là thừa tiết lang tòng cửu phẩm. Tuy nói làm quan sau này khó hơn khi khai quốc, bởi vậy cũng thấy thăng quan khó khăn đến thế nào.



Cho nên nói, tiếp cận với thiên nhan tốt ở chỗ này, dựa vào sự tôn trọng Đế vương, hắn vị tất nhớ rõ các chức quan nhỏ, cho nên dốc lòng tận tụy, cấp bậc quan sẽ không thấp.



Thánh chỉ Tề đã đưa cho Quan Gia xem, Triệu Quan Gia đã xem sơ qua một lần, gật đầu đồng ý. Lần lượt có thái giám tới truyền chỉ. Triệu Khuông Dận suy nghĩ một lát. Lại gọi một tiểu hoàng môn, trầm giọng nói: "Đi, đi gọi Trình Đức Huyền cho trẫm, Trẫm muốn dặn hắn cái này".



Tiểu hoàng môn phụng lệnh, nhanh như chớp đi tìm Trình Đức Huyền, Trình Đức Huyền nhận thánh chỉ, biết được mình làm khâm sai thiên sứ, thăng liền hai cấp, vui sướng khôn nguôi, vừa nghe Thánh Thượng gọi đến, vội vàng chuẩn bị vào trại của Quan Gia, bái tạ thiên ân.



Triệu Khuông Dận khen ngợi hắn, sau đó mới nói: "Trình Đức Huyền, mai Trẫm giao cho ngươi một đoàn người ngựa, thu thập dân chúng xa gần của Bắc Hán, mềm nắn rắn buông. Đưa bọn họ di dời về hướng Tống cảnh. Kế rút củi dưới đáy nồi này, là ngươi và Trình Thế Hùng lần lượt dâng lên cho Trẫm, Trẫm trọng người, thưởng phạt phân minh, liền giao việc lớn cho hai ngươi làm. Còn về phần quan phủ bên đường, đóng quân, hai ngươi duy trì đến tết Thiên Tử thì có thể nhờ lực lượng giúp đỡ".



"Vâng, vi thần tuân lệnh".



"Ngươi tới". Triệu Khuông Dận bảo hắn tới bản đồ phía trước. Chỉ vào hướng bắc hà tây lộ, bắc hà đông lộ, kinh đông tây lộ, nói: "Trẫm lệnh cho ngươi đưa dân chúng đến đây, tản mác bố trí thỏa đáng, cho đến kinh đông đông lộ. Đây là tuyến đường di dân, ngươi phải cố gắng đi theo tuyến đường này".



"Vâng".



"Nhưng trên chiến trường, tình thế thay đổi trong nháy mắt. Nếu người Khiết Đan tới, được tin Trẫm sẽ đi theo sau dân chúng dọc đường chặn đường đuổi giết, mà nếu Trẫm lại không thể phát binh ngăn chặn, thì ngươi thực sự không đi hướng đông được…"



Ánh mắt của Triệu Khuông Dận từ từ rời hướng tây nam, ngón tay hất mạnh một cái, trầm giọng nói: "Vậy đi tây nam đi, dẫn dân chúng Bắc Hán dời theo hướng châu phủ Duyên An, sắp xếp cho bọn họ ở đó. Đây là cách bất đắc dĩ, không nhất thiết đi thì không cần phải đi, nhưng nếu liên quan tới sự an nguy của bách tính. Ngươi cũng tùy cơ ứng biến".



Trình Đức Huyền trong lòng hiểu rõ, trầm giọng nói: "Vâng, vi thần sẽ cố gắng hết sức, không phụ sự ủy thác của Thánh Thượng".



Lúc này Dương Hạo đang ở giữa núi luyện đao, mồ hôi nhễ nhại bổ xuống bốn trăm lẻ một đao, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một tiểu hoàng môn đang vào trong doanh trại, Dương Hạo tò mò nhìn theo hắn, rồi lại chăm chú nhìn vào đao, hắn vẫn không biết tại sao mình được thăng quan, hơn nữa lại thăng liền một lúc ba cấp.