Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 167 : Lưu Thế Hiên kể chuyện

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


Nghe cách xưng đặc biệt "lão nương", Dương Hạo trực tiếp bị mấy công tử quần áo lụa là kích thích.



Vừa mở cửa ra thì một nam tử mặc y phục gấm lụa lắc lư đi ra ngoài, áo ngắn nửa người, tóc dài ngang vai, chân còn chưa đi tất, chỉ đi độc chân một đôi guốc mộc kiểu Đường nhân, phong lưu không ràng buộc, hình dáng phóng đãng.



Người đó tóc dài bay bay, răng trắng, mắt híp, dung mạo có vẻ dâm tiện, dáng người cao hơn 1 mét 9, vừa lộ ra khuôn mặt Dương Hạo đã cảm thấy như có một luồng dâm đãng bay tới, thầm nghĩ: "Đúng là một kẻ dâm đãng."



"Ý, vị ca ca này là công tử nhà nào vậy?"



Đường Tam Nhi ngẩn người ra, hé hàm răng trắng ra cười cười hỏi. Dương Hạo đột nhiên phát hiện người này bất kể là làm ra biểu hiện gì thì chỉ cần cười sẽ lộ ra một mùi dâm đãng không thể giấu được, Dương Hạo không khỏi thầm nghĩ: "Nụ cười dâm đãng của tên Đường Tam Nhi này và ánh mắt đào hoa của Bích Túc cũng coi như là tuyệt đại song kiều, nhất thời không có cái thứ hai."



Chiết Duy Chính cười mắng: "Ngậm cái mồm lại, vị này là Dương khâm sai, phụng thánh dụ di mấy vạn dân đến Phủ Châu ta, cả đường phong trần, khổ cực công cao, bây giờ thân là chủ nhà, chúng ta mời tiệc rượu nhưng ngài ấy quả thật không chịu được rượu, cho nên tối nay mới tìm mấy kẻ du đãng các ngươi đến để giúp Dương đại nhân vui vẻ."



"Ôi chà, ngươi chỉ nói là có quý nhân đến, chứ đã từng nói cho ta biết đấy là khâm sai đại nhân đâu. Đây là ngươi sai rồi. Thật chậm trễ, thất lễ, thất lễ, Dương khâm sai đừng trách tội." Đường Tam Nhi liên tục chắp tay nói.



Dương Hạo không biết Đường dâm đãng và Đường ớt cay có quan hệ gì không, trong lòng có chút chột dạ, vội chắp hai tay cười, nói qua vài câu với hắn. Chiết Duy Chính đẩy Đường Tam Nhi một cái, nói: "Đi đi đi, ngươi đứng chắn ở đây thì chúng ta sao đi vào được."



Hắn quay đầu cười với Dương Hạo: "Dương khâm sai, hôm nay chúng ta cứ coi như người bình thường, bất luận là quan trường tôn ti, chỉ cần thả lỏng chính mình là được. Đường Tam Nhi nói chuyện luôn như thế, ngài quen là tốt rồi, ha ha, ta cũng không gọi ngài là đại nhân nữa, tránh ngài cảm thấy bó buộc, ngài lớn tuổi hơn ta, vậy ta gọi ngài một tiếng Dương huynh nhé. Dương huynh, mời vào..."



Vừa bước vào phòng thì có mấy vị công tử lạch cạch bàn ghế đứng dậy, trang phục người nào người nấy đều không chỉnh tề, mấy con chim oanh yến đáng yêu ở bên cạnh họ cũng đứng dậy nghênh tiếp. Những mĩ nhân mắt ngọc mày ngà này đều đầu tóc châm cài lộn xộn, có vẻ như vừa mới làm trò cùng mấy vị công tử kia. Có điều đây chỉ là một căn phòng bình thường mà lại có nhiều người như vậy, đúng là người có khí thế hừng hực ra trận thì không hề kiêng nể sát phạt.



Họ lúc nãy đều đã nghe rõ Dương Hạo này là khâm sai, nhưng gia thế của họ không phải là bình thường, hơn nữa người Tây Bắc chỉ biết đến Chiết gia, còn vị Triệu quan gia ở Trung Nguyên kia thì bây giờ trong mắt họ cũng không có bao nhiêu phần trọng lượng, cho nên tuy làm ra vẻ cung kính nhưng thật sự không có chút gò bó nào.




Chỗ chủ toạ qua lỗ hổng có thể nhìn thấy trong tầm mắt, mà Dương Hạo lại ngồi ở chỗ đó, Chiết Tử Du đã nhìn thấy Dương Hạo, lòng đột nhiên trào lên một cảm giác thương mến và thân thiết, vốn chỉ là ý nghĩ lờ mờ, một ý niệm về tình bằng hữu đơn thuần, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn thì đột nhiên tất cả đều thăng hoa, một cảm giác thích thú vui sướng không tên thoắt cái đã trào dâng trong lòng, làm cho toàn thân cảm thấy ấm áp.



Nhưng đưa mắt hơi nhìn xuống thì lại thấy cánh tay lớn của Dương Hạo đang vòng qua ôm eo Ngưng Tuyết cô nương, một cảm giác ghen tuông không nhịn được trào lên, nàng hậm hực che lỗ hổng lại, quay đầu hỏi: "Ta nhớ rõ hắn tên là Đinh Hạo, sao lại đổi thành họ Dương, các ngài không phải là dẫn di dân theo hướng đông sao, sao lại đến đây, kể cho ta nghe nào."



Lưu Thế Hiên chắp tay nói: "Tuân mệnh, ngũ..."



"Chớ có lên tiếng!" Chiết Tử Du vội vàng ngăn lại, nhẹ nhàng mở lỗ hổng ra nhìn vào bên trong, thấy bên kia vẫn đang cười nói, không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này mới yên tâm, nàng lại đóng lỗ lại rồi ra hiệu cho Lưu Thế Hiên, nói: "Nhỏ tiếng thôi, kể chi tiết đi."



Lưu Thế Hiên vội đáp lời đồng ý, hắn không những kể rõ ràng mọi chuyện đã gặp phải mà ngay cả chuyện Dương Hạo phạm án giết người, rồi nguyên nhân hậu quả khi trốn chạy khỏi Bá Châu cũng kể hết ra. Là chiến hữu cùng nhau tắm máu trên chiến trường thì còn gì mà không thể nói chứ, Dương Hạo sớm đã kể hết chuyện mình đã gặp phải cho hắn nghe.



Lưu Thế Hiên kể hết những gì Dương Hạo đã kể ra, Chiết Tử Du cũng đã nghe thấy chuyện này, nhưng từ miệng của những người khác nhau nói ra, dùng những phương thức khác nhau để kể thì cảm giác trong tai người nghe lại hoàn toàn khác nhau.



Chiết Duy Xương thuật lại lời của Trình Đức Huyền, nói là Dương Hạo ham sắc đẹp, dùng thủ đoạn dụ dỗ goá phụ, rồi cùng nàng ta mưu đồ đoạt gia sản nhà mẹ chồng, sự việc bại lộ, dòng họ mở từ đường công thẩm rồi dìm nữ nhân đó xuống sông, Dương Hạo tức giận mà báo thù, giết chết mẹ chồng nàng và một quản sự trong phủ, sau đó chạy trốn đến Quảng Nguyên. Còn Lưu Thế Hiên thì lại kể khác, nói vô cùng chi tiết. Đó là những câu chính miệng Dương Hạo nói, mỗi câu đều thể hiện chân tình của hắn đối với Đông Nhi, sự thương nhớ đối với mẹ già, sự bận lòng đối với huynh đẹ. Tuy Lưu Thế Hiên không phải là người giỏi kể chuyện, nhưng những lời đó nói ra lại làm cho Chiết Tử Du, một người khá cảm tính lòng lại cảm xúc trào dâng, như cơn sóng dập dờn trầm bổng.



Khi Lưu Thế Hiên nói đến việc Dương Hạo bị người ta đổ oan như thế nào, rồi mắt thấy mình sắp bị thiêu sống nhưng vẫn không chịu tiết lộ chân tướng sự việc để bảo vệ thể diện cho Đông Nhi thì sự ghen tuông trong lòng Chiết Tử Du bỗng chốc được quét sạch, khuôn mặt nàng đỏ lên, như thể người mà Dương Hạo chịu hi sinh tính mạng để bảo vệ chính là nàng vậy. Một nam tử trọng tình trọng nghĩa, đáng tin tưởng như vậy làm gì có nữ nhi nào không cảm thấy cảm động với sự quan tâm chăm sóc của hắn chứ?



Khi Lưu Thế Hiên kể đến chuyện Đông Nhi đã vươn người xuất hiện, chịu bao nhiêu lời chửi mắng, rồi bị người ta dìm xuống sông thì trong mắt Chiết Tử Du mơ hồ trào lên giọt lệ, hai bàn tay đã nắm chặt lại. Nàng tư chất thông minh, tài học xuất chúng, hơn nữa còn giúp cửu thúc làm tình báo, có thể nói là kiến thức rộng mở, nhưng những chuyện dân gian giống như thế thì nàng nào có từng nghe thấy. Nàng cảm thấy nó không thua gì những cảnh thảm thiết bi tráng trên chiến trường cả. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Khi nghe thấy chuyện Dương Hạo nửa đêm lẻn vào Đổng phủ, giết chết đôi cẩu nam nữ, thì đầu quyền của Chiết Tử Du đập xuống một cái, thấp giọng nói: "Giết rất hay! Nếu như hắn mà buông tha cho kẻ thù rồi tự mình chạy trốn thì hắn chính là thiên hạ đệ nhất đại khốn nạn vô lương phụ tình!"