Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 168 : Công tử luận đạo

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


"Ngũ công tử nói đúng, Dương Hạo làm như vậy mới là một hán tử đường hoàng!"



Lưu Thế Hiên mỉm cười, lại nói: "Có điều, nếu như Dương khâm sai chỉ vì người trong lòng mà nóng giận giết người thì đáng khen, nhưng đó cũng chẳng qua chỉ là một hán tử chính trực vùng hương dã, trong thiên hạ này những kẻ vì tình mà giết người, rồi bỏ mạng nơi ngàn dặm nhiều vô kể, Lưu Thế Hiên chưa chắc đã bái phục hắn. Nhưng những hành động tiếp sau đó của Dương khâm sai mới làm cho Lưu Thế Hiên thành tâm bái phục, lần này phụng mệnh Trình tướng quân mà cùng hắn bôn tẩu là vinh hạnh của Lưu Thế Hiên, Dương khâm sai nếu có lệnh gì thì huynh đệ chúng ta sẽ vì hắn mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ."



Chiết Tử Du thay đổi nét mặt, nói: "Lời này có nghĩa là sao?"



Lưu Thế Hiên kể chuyện Dương Hạo đoạt tiết như thế nào, hành quân về hướng tây như thế nào, rồi làm thế nào mà vượt qua cái chế ở hà đạo, làm thế nào mà phi ngựa cứu người trước trận ở Ngọ Cốc, rồi làm thế nào mà từ dưới đáy sông trèo lên... Chiết Tử Du nghe thấy thì cảm xúc trào dâng, nhiệt huyết sôi sục, khi Lưu Thế Hiên kể xong cả người nàng ngây ra.



Quả quyết đoạt tiết không chỉ là đại trí mà còn là đại dũng; vì Đông Nhi giết người đó là tư tình; vì người khác mà xông trận là đại đạo; ở Trục Lãng Xuyên vì bảo vệ mấy vạn dân mà không tiếc thân mình đó là hành động đại nhân đại nghĩa. Chiết Tử Du lòng sôi sục, chỉ hận lúc đó mình không ở đấy để có thể tận mắt chứng kiến hắn từ dưới đáy sông rồi nhảy lên như hồng liên, chứng kiến cái giây phút hắn hồi sinh, vì hắn mà thành tâm hét lên một tiếng "giỏi"!



"Ngài lui xuống trước đi!" Chiết Tử Du trầm mặc, nhẹ nhàng xua tay nói: "Chuyện gặp ta hôm nay không được nói với người khác, bao gồm cả Dương khâm sai!"



"Rõ, thuộc hạ hiểu rồi!" Lưu Thế Hiên cung kính đáp, rồi lặng yên lui ra.



Cửa phòng vừa đóng thì Chiết Tử Du lại mở cánh cửa nhỏ trên tường ra, nhẹ nhàng tiếp cận lại. Mang một tình cảm thuỳ mị và kích động nhìn Dương Hạo, lại cảm th không giống, cánh tay lớn mà hắn đặt lên eo cô nương xinh đẹp dường như cũng không còn chướng mắt nữa, nhìn kĩ thì hình như là miễn cưỡng đặt lên, ừ...nhất định là như vậy.



Từ cổ đến nay, anh hùng thì phong lưu đa tình, hắn có thể vì danh tiếng trong sạch của một quả phụ mà không tiếc hi sinh tính mạng, có thể vì một đứa trẻ bệnh tật không thân không thích mà xông lên quân trận, có thể vì mấy vạn dân chúng không liên quan mà xông vào cái chết, một hán tử như vậy đối với một người xuất gia từ đại hộ, quen với cảnh cha và huynh đệ phong lưu như Chiết Tử Du mà nói thì không cảm giác thấy ghê tởm, ngược lại còn cảm thấy đây mới là người có máu có thịt, biết tình biết nghĩa.



Phía đối diện, mấy công tử đang mặt mày hớn hở kể những sự hiểu biết của mình về nữ nhân. Nam nhân mà, ăn cũng là hoa rượu, không nói về nữ nhân chẳng lẽ nói về nhân sinh, nói về lí tưởng? Bạn nghĩ công tử nhà người ta là ai chứ?



Phương Viên thọc tay sâu vào trong lòng một mỹ nữ, dùng lực xoa xoa, xoa làm cho khuôn mặt nữ nhân đỏ ửng lên, nàng thở gấp, còn hắn thì nói: "Bản công tử chỉ thích những cô nương ngực đầy đặn, còn những cái khác thì không so đo nhiều."



Trương Phi trợn mắt nói: "Thế có phải khi ngươi còn nhỏ mẹ ngươi đã thiếu sữa không, vẫn còn muốn ngực căng đầy à, ngươi không sợ xoa đến chán ngấy à."




Chén rượu này uống xong thì đám công tử chần chừ ngồi xuống, không biết Dương Hạo còn muốn làm gì nữa. Rượu này muốn kính một chén thì thường sẽ phải đến ba chén, rất ít khi xuất hiện số 2, thực ra thì những vị công tử này cũng đã quá "2" rồi.



Qủa nhiên là không ngoài dự đoán, Dương Hạo vẫn chưa ngồi xuống, thần sắc lại nghiêm túc hơn, thậm chí còn có chút cảm giác thần thánh: "Nói đến Chiết đại tướng quân, bản khâm sai bất giác nhớ đến đương kim quan gia, quan gia đích thân chinh phạt Bắc Hán, lao khổ công cao, vì muốn diệt trừ đại hoạ cho Đại Tống ta mà ăn gió nằm sương, thân ở phía trước sĩ tốt, có một người tốt như vậy Đại Tống thật là có phúc, con dân Đại Tống thật là may mắn, chúng ta thật là may mắn! Nào..."



Dương Hạo còn chưa nói xong thì Chiết Duy Chính đã lặng lẽ xua xua tay, mấy cô nương thật sự cảm thấy mình thân làm kĩ nữ, đứng dậy cũng thì quả chẳng ra sao, nhưng người ta dùng thân phận khâm sai để biểu thị lòng trung thành với Triệu quan gia ở thành Biện Lương, mình đúng là không tiện ngồi ở đây, nên vừa thấy Chiết Duy Chính ra hiệu thì bọn họ như đã hiểu, vội vàng đứng dậy tản ra.



Dương Hạo cười tươi, hai tay bê chén rượu, nhìn xung quanh, giơ chén lên nói: "Nào, chúng ta cùng rót đầy, giơ chén lên."



Đám công tử làm mặt đau khổ nhìn nhau, Đương Tam Nhi bĩu bĩu môi, nói nghiến như răng đau vậy: "Cạn!"



Ở căn phòng yên tĩnh bên cạnh, Chiết Tử Du đang che miệng khẽ cười, đôi mắt to quyến rũ hơi buồn đã uốn thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp: "Cái tên này, xem ra có vẻ trưởng thành hơn rồi, nhưng...vẫn giống như trước, cơ trí cổ quái, chọc ghẹo cho người ta giận không được mà tức cũng không xong."



Nàng nhẹ cắn môi, đứng thẳng dậy, mỉm cười ngọt ngào với Dương Hạo kẻ đang hoàn toàn không biết có nàng ở đây, rồi xoay người bước ra cửa.



Đêm hôm nay nàng không có phí công đến. Nếu như một nam nhân ở một nơi có thể phóng đãng mà không phóng đãng, biết tự ràng buộc mình như vậy thật là đáng quý. Nàng đi mà trong lòng đầy thoả mãn.



Chiết Tử Du lòng đầy vui mừng nghĩ: "Nếu như hắn bất đắc dĩ mà ở lại đó, làm chuyện trăng gió với mấy ả lầu xanh thì ta...ta cũng sẽ không trách."



Bước ra khỏi cửa, đi trên hành lang, khi vén tà áo xuống lầu Chiết Tử Du chợt nghĩ: "Người ta là gì của hắn chứ, sao lại có thể trách cứ gì được?" Vừa nghĩ đến đây thì mặt liền đỏ lên.



Ra khỏi Quần Phương Các, bước dưới ánh trăng và sao, phe phẩy chiếc quạt, tâm tình của Tử Du cô nương đột nhiên rất tốt đẹp...