Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 172 : Quyết ý
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
"Ngươi dám!" Tên tiểu tử kia nghe Dương Hạo nói xong câu đó giận tím mặt, hắn hét lớn lên, chính xác là tiếng hán rồi.
Dương Hạo mỉm cười nói: "Có gì là không dám chứ? Ngươi là nam nhi ở thảo nguyên, chẳng lẽ lại không biết quy tắc của thảo nguyên? Các ngươi bị Mộc lão bắt được, là tài sản tư hữu của hắn, hắn có quyền đem các ngươi tặng cho người khác. Ở thảo nguyên, các ngươi chẳng lẽ không làm như vậy? Xem các ngươi, sống kiểu gì không biết, có khổ không hả, ngay cả nữ nhân cũng xông ra chiến trường chém giết.
Nói rồi quay sang cười nói với thiếu nữ kia: "Cô nương, theo bổn quan nhé, ta sẽ cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, áo gấm nhung lụa, đương nhiên là sướng hơn sống với bọ lưu manh nghèo nàn trên thảo nguyên này".
Cô nương kia mặt không có biểu hiện gì, lạnh lùng nói: "Ngươi dám động đến một ngón tay của ta, ta sẽ giết ngươi!"
Xích Trung và Mã Tông Cường đều hiểu ý của Lý Quang Sầm, Mã Tông Cường liền cười nói: "Cô nương, cô không cần phải mạnh miệng như vậy, đợi ngươi thành người của Dương khâm sai, mang thai đứa con của khâm sai, nếu ngươi có ý giết hắn thì cũng tùy ngươi thôi.
Cô gái kia không ngờ mấy tên người Hán này lại vô liêm sỉ như vậy, tức giận mặt ửng đỏ, không biết phải mắng chửi thế nào cho hả dạ. Xích Trung làm bộ đại tướng quân, nghiêm túc nói: "Người đâu, đem cô gái này vào trong phòng của Dương khâm sai, tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc xinh đẹp chút, đêm nay bản tướng quân sẽ động phòng".
Binh Tống đứng ở cửa cười ha ha đi tới, kéo cô gái đó đi. Tên tiểu tử kia vội hét lên: "Thầm Muội Nhi, thả nàng ra, các ngươi là những người Hán vô liêm sỉ, các ngươi muốn làm gì thì cứ nhằm vào ta đây".
Mã Tông Cường nhìn hắn vài lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: "Chỉ sợ ngươi không được…Dương khâm sai để ý tới".
Lần này thì mọi người ở đó đều bật cười, tên tiểu tử kia trợn mắt nhìn hắn quát: "Tiểu Dã Khả Nhi là hảo hán trên mảnh đất thảo nguyên này, bị các ngươi bắt được, muốn giết muốn xé cũng không là vấn đề. Nhưng nếu như ai đó dám ức hiếp Thầm Muội Nhi của ta, thị tộc của ta sẽ giết các ngươi!"
Ánh mắt Lý Quang Sầm tự nhiên sáng lên, Mộc Ân đứng sau hắn sắc mặt vẫn không có chút thay đổi gì. Xích Trung mỉm cười, vỗ vỗ tay, hai tên binh Tống liền mang Thầm Muội Nhi tới cửa, Thầm Muội Nhi đứng cạnh tên tiểu tử đó.
Xích Trung hỏi: "Ngươi lúc nãy nói…ngươi tên là gì?"
Lý Quang Sầm yếu sức dựa vào cây, rồi lại uống một ngụm rượu. Hắn giờ đã hết, cho dù vẻ ngoài của hắn vẫn cường tráng là vậy, kỳ thực con người hắn mấy năm nay đã sống rất gian khổ, vì hắn không khống chế được lượng rượu, nên cơ thể suy nhược.
Hắn kết giao với thầy mo Sát Khách Khâm nổi tiếng nhất trên thảo nguyên cũng không thể giúp hắn chăm sóc nổi bản thân mình, dù đã uống thuốc, hắn vẫn không thể bỏ được rượu, thiên hạ không có thần y nào cao thủ có thể chữa bệnh cho một người bệnh như hắn. Nội tạng của hắn đã bị hỏng dần từ năm này qua năm khác, không có ngày nào là tốt đẹp nữa. Giờ chỉ có một cơ thể sắp chết khiến cho các người trong tộc hồi phục lại quyền lực cho hắn và quang minh mà đi chém giết đẫm máu.
Đôi mắt của Lý Quang Sầm đã nhòa lệ, hắn không muốn ở tuổi già này, lại tiếp tục hy sinh nhiều người như vậy. Nhưng, dù không phải vì hắn, chỉ vì những người lưu lạc trên thảo nguyên, còn mong ngóng Chủ Thượng của họ mang họ về với tộc người đã xa cách từ lâu, lẽ nào không nên lợi dụng sự loạn lạc của Thất Bộ? Nhưng mà, hắn đã không thể thúc ngựa đi tung hoành nữa rồi, thuộc hạ của hắn lại không có ai có khả năng thành thống soái được trọng dụng.
Mộc Ân ở trong bộ hạ của hắn được coi là một người nổi bật, nhưng hắn cũng chỉ có thể là một anh hùng ở một mặt nào đó, hắn không phải là đối thủ của Đường Đệ của Hạ Châu kia.
Huống chi, hôm nay chứng kiến, Đảng Hạng Thất Bộ thực sự đã nghèo đến cực điểm, bọn chúng không có lương thực, không có thuốc men, không vũ khí, con hổ không răng thì có thể dọa được ai? Nếu như giao tộc người của mình và Đảng Hạng Thất Bộ này cho Mộc Ân có dũng thiếu mưu, như vậy kết cục duy nhất cũng là đưa bọn chúng vào chỗ chết, chỉ là chết lộng lẫy hơn chút mà thôi, có gì khác nhau đâu chứ.
Lý Quang Sầm đang nghĩ, có mấy tên Đại Hán lặng lẽ giải tán, Mộc Ân đi về phía lều của Lý Quang Sầm, rồi chạy lại thất thanh hét: "Chủ…"
"Ta ở trong này". Lý Quang Sầm nói lạnh nhạt một câu, rồi chặn giọng Mộc Ân, Mộc Ân vội vàng im tiếng, chạy đến trước mặt hắn nói: "Chủ Thượng, ngươi tỉnh từ bao giờ?"
Lý Quang Sầm không nói câu nào, Mộc Ân hiểu được, hắn nói nhỏ: "Chủ Thượng, Mộc Ân đáng chết. Ta…ta đây phải đi ngăn cản Mộc Khôi".
"Thôi". Lý Quang Sầm lạnh lùng nói, chậm rãi đi đến bóng cây, uống một ngụm rượu, nhìn trăng sáng, từ từ nói: "Ngươi đi, mời… Dương Hạo lại đây cho ta".
Mộc Ân ngạc nhiên ngẩng đầu: "Chủ Thượng, người…cho mời Dương Hạo?"