Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 173 : Nghĩa phụ
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Tiểu Dã Khả Nhi và Thầm Muội Nhi bị giam ở một nhà hầm dưới chân núi, vì hai người đó có một tên có võ nghệ, Tống binh liền đem chúng cột vào một cái cột trong phòng, trong nhà hầm tối thui, ẩm mốc.
Thầm Muội Nhi hơi lo lắng hỏi:
"Tiểu Dã Khả Nhi à, chúng sẽ xử lý chúng ta thế nào đây. Ta thấy cái tên Dương khâm sai háo sắc thật, hắn…liệu có chiếm đoạt ta không?"
Tiểu Dã Khả Nhi an ủi nói:
"Thầm Muội Nhi à, nàng không phải sợ hãi, ta là thiếu tộc trưởng Dã Li Thị, trừ chúng tiêu diệt hoàn toàn Dã Li Thị, nếu không thì không dám làm gì chúng ta đâu. Chúng ta người Đảng Hạng, có ân báo ân, có oán báo oán, không ai dám tùy tiện đối địch với chúng ta đâu".
Hai người đang nói chuyện, bất chợt nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài, như âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, sau đó có ngọn đuốc bên ngoài cửa phòng. "Kẹt…" cửa được mở ra, hai người lập tức ngậm miệng, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Trước cửa có một cái bóng cao lớn, che lấp đi ánh trăng chiếu vào phòng, không nhìn rõ mặt mũi của hắn. Hắn từ từ đi lại, đứng trước mặt hai người, Tiểu Dã Khả Nhi không nhịn được liền hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đó yên lặng một chút rồi đột nhiên nói một câu Đảng Hạng. Người Đảng Hạng có tiếng nói riêng của mình, nhưng tiếng Hán sớm đã trở thành ngôn ngữ thông dụng nhất trong tộc của họ, trên thực tế rất nhiều người Khương Đảng Hạng đến ngôn ngữ của mình cũng không biết nói nữa, mà Tiểu Dã Khả Nhi là con của tộc trưởng, lại học qua sự phong phú của tiếng Hán, hơn nữa đó lại là ngôn ngữ khó hiểu tối nghĩa.
Hắn ngây ra, rồi vội dùng một câu tộc Đảng Hạng trả lời. Hai người mỗi người một câu, nói qua nói lại.
Thầm Muội Nhi ở bên cạnh chỉ nghe câu được câu không, nàng kiềm chế một lúc lâu, cuối cùng không chịu được liền hỏi:
"Tiểu Dã Khả Nhi, hắn là ai, là người Khương Đảng Hạng chúng ta sao?"
Tên đó cười, lấy ra trong túi mình một hộp quẹt "Xoẹt xoẹt", hắn đánh lửa, tay hắn cầm một cây đuốc châm vào đốm lửa. Một lúc sau đuốc sáng lên.
Đuốc vừa sáng, ánh mắt Thầm Muội Nhi nhìn sang, nhìn thấy dáng dấp của Mộc Khôi, nhận ra hắn là quân địch ban ngày đã chiến với bọn họ, không khỏi ngạc nhiên nói:
"Hắn là người Hán?"
Tiểu Dã Khả Nhi ở một bên trầm giọng nói:
"Hắn không phải người Hán, hắn là người tộc Thác Bạt Thị Đảng Hạng".
Thầm Muội Nhi giật mình nói:
"Thác Bạt Thị? Đó không phải là kẻ thù lớn của chúng ta sao?"
Tiểu Dã Khả Nhi nhẹ lắc đầu, nói:
"Chủ nhân bây giờ của Hạ châu…mới là kẻ thù của chúng ta. Còn hắn, là chủ nhân chân chính của Hạ châu, là tôi tớ của Lý Quang Sầm. Người mà chúng ta tìm, đã tìm được rồi, hắn…đang ở đây!"
Lý Quang Sầm mỉm cười nói:
"Dương khâm sứ, dự đoán của ngươi, chỉ là một điểm trong số đó, lão phu còn có một bí mật, nhưng lão phu chỉ có thể nói nó cho nghĩa tử của mình, sẽ không nói cho khâm sứ triều đình ngươi. Nếu ngươi nhận lão phu là nghĩa phụ, lão phu sẽ có lợi ích rất lớn cho ngươi".
Dương Hạo chau mày nói:
"Mộc lão, ta không thể hiểu, vì sao ngươi nhất định muốn ta nhận ngươi làm nghĩa phụ, muốn ta trở thành thiếu chủ của họ. Ngươi cũng biết, ta là mệnh quan triều đình, vị tất có thể ở lại phủ cốc này, có lẽ ngày mai có thánh chỉ, ta phải đi nơi khác làm quan, lúc đó…làm thế nào với mấy nghìn tộc dân của ngươi, lẽ nào đi cùng ta sao?"
Lý Quang Sầm cười ha ha nói:
"Người đàn ông trên thảo nguyên, giống như con sói hung ác, họ có thể tự kiếm ăn, cũng không cần đến sự chăm sóc của người khác. Trên thực tế, nhiều năm nay, ta cũng thường bỏ kệ họ một mình đi ra ngoài, nhưng năm con sói cần có một con lãnh đạo, một trăm con sói cần có một con sói làm vua, bầy sói gào thét núi rừng, qua lại thảo nguyên, nơi đi qua, trời đất cũng biến sắc, không thể thiếu một người dẫn đầu trí tuệ đại dũng đại nhân đại nghĩa. Nếu ngươi muốn làm quan, thì ngươi cứ làm quan, ta chỉ mong, sau khi ta chết, ngươi có thể giữ trọng trách chăm sóc bọn họ. Đó là mong muốn lớn nhất của lão phu, hy vọng cho tộc dân của ta có thể giữ vững, mà không phải bị dung nhập trong mấy vạn dân, trăm năm sau, mất tăm mất tích, đời đời con cháu đều làm nông phu bình thường".
Dương Hạo trong lòng do dự không đưa được ra quyết định, hắn cũng không gọi lão phu kia một tiếng nghĩa phụ, chỉ là cho dù Lý Quang Sầm che dấu những lời nên nói, hắn vẫn ngầm cảm thấy sự việc không đơn giản như bái Lý Quang Sầm làm nghĩa phụ. Nhưng mà, giải quyết sự lo lắng của mấy nghìn dân, chính là việc lớn nhất bây giờ, hơn nữa cũng là việc không có cách gì giải quyết. Nếu tên họ Mộc này có thể giải quyết, thì bản thân mình có nên đồng ý với hắn không?
Lý Quang Sầm thở dài một tiếng, nói:
"Dương Hạo à, dứt bỏ mấy vạn dân ngươi muốn cứu vớt, ta nghĩ vì mấy nghìn tộc người phó thác cho một chủ nhân đáng tin cậy là có ý của nó, một mình ta lẻ loi, muốn nhận một nghĩa tử để an ủi khi buồn, ngươi…không thể gọi ta một tiếng nghĩa phụ sao?"
Giọng nói vô cùng chua xót, khi ngẩng đầu nhìn, Lý Quang Sầm mặt mũi toàn râu, tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt đã quá nhiều, mắt ẩn chứa sự cầu xin cùng thương cảm. Khi mới gặp hắn, hắn khoanh chân ngồi ở trong xe, tuy là lúc lánh nạn, nhưng lại cho người ta một cảm giác như cây tùng vững như núi, bia đá giữa biển đông, cao ngạo, kiên cường. Giờ, dáng người của hắn trùng xuống, kiêu ngạo ở đâu?
Người Dương Hạo nóng ran, bật thốt lên câu:
"Mộc lão, để ta gọi ngươi một tiếng nghĩa phụ không khó, song…ta không muốn sửa họ Dương thành họ Mộc, họ này…ta mong được giữ lại. Nếu Mộc lão đồng ý, Dương Hạo nguyện nhận Mộc lão là nghĩa phụ".
Dương Hạo trầm giọng nói tiếp:
"Dương Hạo một lời nói đáng giá ngàn vàng".
Khóe miệng Lý Quang Sầm từ từ nở nụ cười, nụ cười ấy giống như người thợ săn nhìn thấy một con hổ rơi vào bẫy, hắn có phần đắc ý:
"Ha ha ha, được lắm, lão phu đồng ý với ngươi. Nguồn gốc tổ tiên của lão phu chính là hậu duệ của Hoàng Đế, là họ Cơ. Sau đổi thành Thác Bạt, thời Ngụy Hiếu Văn Đế đã sửa thành họ Nguyên. Ngụy vong, thì họ là Thác Bạt, đến đầu thời Đường, được ban cho họ Lý. Lão phu để tránh tai mắt của người đời, giờ lấy họ Mộc, họ thì sửa đi sửa lại có gì là không được cơ chứ, tộc người của ta giờ đổi thành họ Dương, ngươi thấy sao?"
Dương Hạo nghe xong không hiểu đầu đuôi thế nào, không nghĩ rằng lai lịch của lão họ Mộc này lại phức tạp như vậy, hắn suy tư một lát, cuối cùng cũng gật đầu, rồi nói:
"Thác Bạt Thị? họ Lý? Mộc lão ngươi…là thiếu chủ của tộc nào?"
Lý Quang Sầm ho nhẹ một tiếng nói: "Con của ta, giờ ngươi…hãy gọi ta một tiếng nghĩa phụ!"