Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 175 : Vấn vương

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


Cỏ rậm rạp, cao đến ngang bụng ngựa, xa xa nhìn lại, những con ngựa như bị đắm chìm vào biển cỏ mênh mông, mãi đến khi rẽ vào một sơn cốc thì mười mấy con ngựa mới rõ cả con, mười mấy tên Đại Hán khôi ngô cưỡi trên lưng ngựa, chỉ có Dương Hạo là có vẻ đơn độc.



Cốc khẩu sớm đã có người đứng đó, người đó mặc bộ áo dê rách nát, tay cầm một binh khí, như một tên thợ săn trong núi, xa xa đã nghênh đón quân Đại hán cưỡi ngựa đi đến, hai bên nói chuyện một lúc, rồi tên kia bèn lấy tay phải để nhẹ lên ngực, quỳ gối, theo đó dẫn chúng vào sâu trong sơn cốc.



Quặt vào rừng, tên đó liền hú một tiếng, liền có hơn mười tên nhảu từ trong rừng ra đứng đối diện, nhìn thấy mấy tên này cao thấp gầy béo lẫn lộn, quần áo phần lớn là rách nát, tay cầm đủ các loại binh khí có dài có ngắn, đi chân trần, giống như những con sói thấy có động, trở nên hung ác.



Hai bên đến gần, cách hai trượng thì đứng lại, một tên chòm râu hoa dâm, tóc được lấy một cái lạt buộc lại, nheo mắt nhìn về phía lão già khôi ngô ngồi trên lưng ngựa, hắn dùng tiếng Đảng Hạng nói gì đó.



Lão già đó chính là Lý Quang Sầm, thần sắc hắn có chút kích động, cũng dùng tiếng Đảng hạng nói lại vài câu, hai người đối thoại mấy câu với nhau, Lý quang phụng đột nhiên xuống ngựa, đi đến hai bước, chắp tay, rơi lệ nói: "Tô Khạc, huynh đệ của ta".



Lão già có chòm râu hoa râm kia hai má hóp lại, gầy yếu ôm lấy người anh em, vui mừng nói: "Ngươi Thù Phụng đại nhân, ngươi quả nhiên là Thù Phụng đại nhân". Nước mắt chảy dài trên hai má dơ bẩn của hắn, rồi hắn thôi không ôm nữa, rời xa vòng tay của Lý Quang Sầm, lui ra phía sau hai bước, rồi quỳ xuống, lớn tiếng: "Tô Khạc tham kiến Lý Quang Sầm đại nhân".



Những tên phía sau hắn cũng lập tức quỳ xuống, Lý Quang Sầm vội đỡ hắn dậy, cảm động nói: "Tô Khạc, mau mau đứng lên, Lý Quang Sầm giờ chẳng qua là một tên lưu lạc, không phải là chủ nhân Đảng Hạng Bát Thị nữa, ngươi không cần đa lễ như vậy. Tô Khạc à, ngươi ta...dễ đến 38 năm không gặp nhau rồi đó, ngươi còn trẻ thế này, nay ngươi đã làm đại tộc trưởng của Dã Li Thị 38 năm rồi".



Tên Tô Khạc có chòm râu hoa râm chính làTô Khạc tộc trưởng của một tộc Dã Li Thị thiện chiến nhất trong Đảng Hạng Bát Thị. Hắn thuận thế đứng dậy, lau nước mắt nói:



"Đúng vậy, ba mươi tám năm, Tô Khạc tưởng rằng cả đời này không nhìn thấy ngươi nữa. Từ nhỏ ngươi đã ra đi, giờ ta và ngươi đều đã là lão già tóc bạc phơ rồi".



Hắn khóc lóc nói xong, quay đầu nói:



"Tiểu Dã Khả Nhi, ngươi lại đây, mau mau qua gặp Lý Quang Sầm đại nhân. Các ngươi đều đứng cả lên đi".



Tiểu Dã Khả Nhi nghe phụ thân nói vậy, ngẩng đầu bước đến, đang tiến lên làm lễ với Lý Quang Sầm, thì nhìn thấy Dương Hạo đứng ở phía sau hắn, liền "A" lên một tiếng. Khi Thầm Muội Nhi đứng lên cũng nhìn thấy Dương Hạo, liền nhướn hàng mi "Hắc" một tiếng rồi rút loan đao, nhảy lên phía trước Dương Hạo.



Mấy tên Đại Hán đứng phía sau Lý Quang Sầm nhanh nhẹn rút đao ra, chặn lấy đao của Thầm Muội Nhi. Tô Khạc sợ hãi, lớn tiếng quát:



"Thầm Muội Nhi, ngươi sao lại vô lễ với Lý Quang Sầm đại nhân như vậy, còn không mau thu đao lại".



Thầm Muội Nhi tức giận đến nỗi mặt ửng đỏ, dậm chân:



"Tô Khạc đại nhân, cái tên mặc đồ trắng kia chính là đại quan người Tống, hắn muốn...ức hiếp ta".



Mặt Tô Khạc biến sắc, xoay người nhìn về phía Lý Quang Sầm, Lý Quang Sầm thong dong cười lớn, nói:



"Lại đây, lại đây, Hạo nhi, lên phía trước bái kiến đại thúc Tô Khạc đi con. Tô Khạc à, đây là nghĩa tử của ta Dương Hạo, hắn là quan người Tống, là chủ nhân của tộc ta trong tương lai. Tuổi tác của ta lớn rồi, đã không cưỡi được ngựa, không bắn nổi cung nữa rồi, sau này mọi việc sẽ tìm nghĩa tử của ta đảm nhận, người là thúc thúc cần giúp đỡ nó nhé".



"Hả?" Tô Khạc nghe Lý Quang Sầm nói xong, không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Dương Hạo một cái.



Dương Hạo cười xong liền thở dài nói: "Dương Hạo bái kiến Tô Khạc đại thúc, Tiểu Dã Khả Nhi, cô nương Thầm Muội Nhi, hai người vẫn khỏe chứ, hôm qua không sao chứ? Ha ha, đó đều là hiểu lầm, chúng ta có thể nói là không đánh thì không quen, không đánh thì không biết nhau".



Thầm Muội Nhi hừm một tiếng, châm biếm:



"Chúng ta đã từng đánh nhau sao? Ngươi chỉ có gan đi ức hiếp một cô nương bị trói hai tay thôi".



Mộc Ân cười hắc hắc, thản nhiên nói:



"Thiếu chủ nhà ta vô cùng tôn quý, làm sao có thể ra tay với ngươi được.



Nếu vậy, Mộc Ân ta có thể lãnh giáo võ công của ngươi".




"Việc này ta vốn không nên giao cho Xích Trung, ha ha, những việc này ngươi không cần bận tâm, ta tự mình dặn dò cho quan lại đi lo liệu".



Xích Trung nghe được câu này thở phào nhẹ nhõm, cười và nói:



"Như vậy là tốt rồi, tốt rồi".



Chiết Tử Du lại nói sang một chuyện khác, nhưng chuyện này lại cần Xích Trung ra tay làm. Quân đội của Xích quân chủ không thể ở lâu như vậy, mấy vạn dân chúng này định cư nơi nguy hiểm vậy, lại không thể tự bảo vệ mình. Bởi vậy, cần phải nhanh chóng tuyển trai tráng trong mấy vạn dân chúng đó, làm thành một dân quân, có trách nhiệm cai quản lãnh thổ. Việc tổ chức huấn luyện trai tráng, thì Xích quân chủ có thể làm được".



Xích Trung vội nói:



"Mạt tướng xin tuân lệnh. Chuyện này, mạt tướng làm được".



Chiết Tử Du lại cười và nói:



"Ngươi còn cần tìm ra một người có uy vọng đảm nhiệm chức Đoàn luyện sử, lấy sự dũng mãnh để cai quản dân tráng, người này phải thông thạo võ nghệ, lấy được lòng dân, không biết các ngươi có thể chọn ra một người nào có khả năng như vậy không?"



Xích Trung vội nói:



"Ngũ công tử vừa nói, mạt tướng nghĩ ngay đến một người, người này nếu nhậm chức Đoàn luyện sử, tất sẽ lấy được lòng mọi người, ta nên giao trách nhiệm cho người này. Chỉ có điều, thân phận người này có chút kỳ lạ".



Ánh mắt Chiết Tử Du nghi ngờ hỏi:



"Lạ ở chỗ nào?"



Xích Trung:



"Người này họ Mộc, là một lão già, phong thái bất phàm, thuộc hạ của hắn có hơm mười đoàn tùy tùng, đều là những người vạm vỡ, mỗi người đều giỏi cưỡi ngựa bắn tên, võ nghệ xuất chúng, hôm trước người Đảng Hạng đến cướp bóc, suýt nữa thì tiến được vào trong cốc, tạo thành tình thế không có cách nào giải quyết được, trong lúc nguy cấp như vậy, đoàn tùy tùng người này đoạt ngựa ra tay, giúp đỡ mạt tướng tác chiến, lúc đó mới đánh bại được bọn thổ phỉ Đảng Hạng".



Con ngươi Chiết Tử Du dao động, hỏi: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



"Không hỏi thân phận hắn sao?"



Xích Trung:



"Người này chỉ nói hắn là một người buôn bán ngựa của Bắc Hán, không hiểu tại sao dân chúng đến từ khắp nơi, không biết đến từ đâu, chúng ta cũng khó biết được hắn nói thật hay giả. Nếu nói là người buôn bán ngựa, thuộc hạ giỏi cưỡi ngựa như vậy cũng không có gì lạ, nhưng chúng võ nghệ rất cao cường, tay nào cũng giỏi bắn cung, nhất là khi lâm trận không chút sợ sệt, rất dũng mãnh, không giống thương nhân buôn bán ngựa. Người này hôm trước giúp ta, chắc hẳn không có ác ý gì, nhưng dù sao lai lịch vẫn rất khả nghi, có thể giao trọng trách không đây?"



Chiết Tử Du tò mò hỏi:



"Người này ở đâu? Ta muốn gặp".



Xích Trung:



"Dương khâm sai đi quan sát địa lý gần đây, hắn đi cùng người này và mười mấy người hầu cận của hắn, giờ chúng đã xuất cốc đi cùng Dương khâm sai rồi. Nếu không có bộ hạ của hắn đi theo, mạt tướng sao có thể yên tâm để Dương khâm sai một mình ra ngoài đây?"



Chiết Tử Du ngạc nhiên, hai lông mày nhướn lên:



"Lại là Dương Hạo? Cái tên này cần gì phải có tùy tùng đi theo, hay là, hắn biết thân phận thực của những tên này?"