Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 176 : Đặc khu
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Dương Hạo và Lý Quang Sầm cưỡi ngựa đứng trên sườn núi, nhìn đoàn người của Tô Khạc biến mất sau núi non trùng điệp, Lý Quang Sầm lúc này mới quay sang Dương Hạo, nhìn hắn và nói:
"Hạo Nhi, ta vốn định thế này, ngươi có thể bố trí ổn thỏa cho tộc dân của ta thì ta mãn nguyện vô cùng. Còn về Đảng Hạng Thất Thị, ta sẽ không vì họ mà ra tay, nhìn cái mặt của ta, họ cũng sẽ bỏ qua dân chúng Lô Hà Lĩnh. Không ngờ nhưng ngươi lại có thể đưa được ra mưu sách cho họ, ngươi thực sự có thể giúp họ thảo phạt Hạ Châu được không?"
Dương Hạo cười, hỏi lại:
"Nghĩa phụ, ngươi can tâm tình nguyện vứt bỏ đi mối hận này được không, bỏ qua mối thù của người vợ đã chết được không?"
Lý Quang Sầm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, núi non trùng điệp, cỏ cây tươi tốt. Cơn gió thổi đến, bờm ngựa phất phơ, chiến mã thở phì phò. Hắn vỗ nhẹ vào hông ngựa, chậm rãi nói:
"Đã từng, ta ngày đêm đều muốn chiếm lấy Hạ Châu báo thù rửa hận, không biết bao lần muốn đoạt lại những thứ vốn là của ta, nhưng, theo tuổi tác ta ngày càng già đi, mối thù dần phai nhạt, con người sống phải nhìn về phía trước, những việc này cuối cùng đã là những chuyện cũ cách đây rất nhiều năm rồi, máu thù cũng phai nhạt dần. Qua nhiều năm như vậy, các bộ hạ bên cạnh ta, luôn trung thành, tận tâm với ta, lão phu tuổi đã cao, những ngày sau, ta không muốn bọn chúng lại phải uổng công lo lắng cho tính mạng ta nữa".
Hắn quay đầu nhìn về phía Dương Hạo, nghiêm túc nói:
"Vi phụ thực sự nguyện vứt bỏ mối hận thù này, chỉ muốn ngươi có thể đối xử tử tế với tộc dân ta, để cho họ có một gia viên sống đầm ấm ở cố hương của mình, đây là mong mỏi duy nhất của ta. Ta biết, chỉ là những điều này, cũng gây khó dễ cho ngươi, yêu cầu quá nhiều, vi phụ làm sao có thể mở miệng ra yêu cầu thêm nữa?"
Dương Hạo ánh mắt rưng rưng nói:
"Nghĩa phụ, ở đây chỉ có ta và ngươi, ta muốn biết, ngươi thực sự coi ta là nghĩa tử, hay là vì để làm những lợi ích mà ngươi mong muốn có, ta hỏi như vậy không có ý gì cả, chỉ là muốn biết mà thôi".
Lý Quang Sầm cười ha hả nói:
"Hạo Nhi, ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ để câu hỏi này trong lòng cơ, nếu như vậy rồi, thì vi phụ cũng không phụ lòng ngươi nữa, ta sẽ bộc bạch suy nghĩ của ta cho ngươi hay. Không sai, mới đầu, chúng ta không đề cập tới tình cảm cha con. Lão phu chỉ xem ngươi là người từ Bắc Hán đến, trên đường đều làm những điều để người ta khen ngợi, biết ngươi là người có thể đảm đương, biết nhân nghĩa, dũng cảm, chỉ cần người có thể thừa nhận mối quan hệ này, thì ta nhất định sẽ coi tộc dân của ta thành tộc dân của ngươi. Nhưng khi ngươi gọi một tiếng nghĩa phụ, lời vừa ra khỏi miệng…"
Lý Quang Sầm cười có phần chua xót nói:
"Nghe được tiếng nghĩa phụ từ miệng ngươi, tuy lão phu biết rõ là ngươi chỉ gọi miễn cưỡng, nhưng trong lòng ta vẫn rất vui, giống như đứa trẻ mới biết nói gọi cha nó vậy, trong lòng rất khó tả".
Hắn lau khóe mắt, rồi lại nhìn về phía thảo nguyên bát ngát, dùng roi ngựa chỉ, giọng run run nói:
"Ngươi không tin sao? Ngươi nhìn phía trước, trời cao đất rộng trên thảo nguyên, người Hán thẳng thắn thành thật, gian khổ năm tháng khiến cho bọn họ yêu thương nhau vô hạn, đối với quân địch, thì bọn họ lại tàn nhẫn như thú dữ, đối với người thân, lại có một tình cảm nồng đậm. Ngươi có biết không, những người chăn nuôi trên thảo nguyên, ở đồng cỏ khó khăn nghèo đói, để cho dê bò có đủ thức ăn, thì chỉ còn cách di chuyển đi nơi khác, tìm kiếm đồng cỏ mới".
Người một nhà, thậm chí một người, đều đi theo hắn, chỉ có dê bò ngựa, một thanh đao dắt lưng, một dây roi ngựa, và một cái gậy. Bất luận là ban ngày hay đêm tối, trên đầu hắn vẫn mãi là trời xanh mây trắng, dưới chân mãi mãi là sa mạc và thảo nguyên, bọn họ thường thường qua một năm là không thấy một người, họ chỉ là những người chăn mục, phòng trừ sói hoang, bọn họ chỉ có thể nói chuyện bằng tiếng ca với bầu trời. Cô độc khiến cho những con người trên thảo nguyên có cảm tình sâu nặng với nhau hơn. Nếu có một người du lịch đi qua lều trại của hắn, hắn sẽ cầm ra một chút thức ăn ngon miệng để khoản đãi, nếu như họ cùng tâm giao thì chẳng bao lâu họ sẽ kết nghĩa sinh tử.
Tim hắn đập mạnh, hắn hét lên vài tiếng và ngẩng cao đầu nhìn về phía thảo nguyên mênh mông, hơi có chút "Người già nói chuyện, ngẫm lại tuổi trẻ".
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Dương Hạo, ánh mắt hiền lành, thân thiết nói:
"Hạo Nhi, lão phu cả đời này đều sống trên thảo nguyên, lão phu là người Hán trên thảo nguyên. Ta biết, là một người Hán ở Trung Nguyên, ngươi không tin ta vô cớ nhận ngươi làm nghĩ tử, vô duyên vô cớ coi ngươi là con ta. Đó chỉ là vì ngươi không hiểu lòng dạ người đàn ông trên thảo nguyên, đó chỉ là vì ngươi không tin tình cảm thân thiết và tình bằng hữu lại đơn giản đến vậy".
Dương Hạo hơi kinh ngạc nhìn hắn, hắn thật không ngờ, mồm Lý Quang Sầm lại nói ra những điều đó. Chính xác, bất luận là xã hội hiện đại, mối quan hệ giữa người với người cực kỳ phức tạp, ví như sự lục đục của Đinh gia đại viện, người lừa gạt người trong cái xã hội nhỏ bé, nên hắn không biết nhanh chóng tin một người, thiếp nhận một người, huống hồ nói đến thân tình.
Không, cũng không phải, ít nhất là không phải đối với Đông Nhi. Tình yêu nam nữ lúc đó, không có chút gì lừa gạt nhau cả, chỉ là tốc độ tình yêu mãnh liệt khiến cho người ta yêu thương nồng nàn, da diết. Nhưng tình thân, cũng có thể như vậy sao? Có thể là có thể, đều là một thứ tình cảm mới có mà, chưa bao giờ tiếp xúc thân cận với phụ mẫu, nhưng thời khắc hắn oa oa chào đời, đã nhận được tình yêu vô hạn của phụ mẫu. Nhưng, hắn và Lý Quang Sầm lại không có một chút huyết thống nào, Lý Quang Sầm thật sự coi mình là con ruột?
Dương Hạo đứng lên, Lý Quang Sầm đã bình tĩnh trở lại, ảm đạm cười nói:
"Hạo Nhi, vi phụ biết, ngươi kỳ thực vẫn không tin, nhận ta sẽ không nhanh như vậy. Ngươi tin lòng người lâu ngày, lão phu lại tin cái lần đầu tiên gặp. Lão phu không miễn cưỡng ngươi, ta chỉ hi vọng, một ngày kia, ngươi có thể gọi ta một tiếng nghĩa phụ từ đáy con tim mình, như vậy, lão phu sẽ không thấy tiếc nuối".
"Ta chưa từng đi qua Khai Phong, song ta cũng được nghe là nơi đó phồn hoa, qua vài ngày, chưa biết chừng vì việc làm ăn buôn bán, ta sẽ đi Khai phủ một chuyến, đến lúc đó ta sẽ có kiến thức về nó".
Bích Túc cười lớn nói: "Như vậy rất tốt. Không dấu cô nương, tiểu sinh Bích Túc, không phải là tiểu tăng, chuyện trọc đầu áo tăng thực sự là một lời nói không hết, sau này ta sẽ kể cho cô nương biết. Dương khâm sai di dời dân có công lớn, Quan Gia nhất định sẽ khen ngợi, có đến tám chín phần là phân chức làm quan ở Trung Nguyên. Ngươi nhìn nhé, những ngày này thánh chỉ đưa xuống, Dương khâm sai sẽ phải đến Biện Lương nhận quan ấn nhậm chức, ha ha, tốt lắm, có thể ở lại Biện Lương nhận chức cũng nên. Nếu đến lúc đó cô nương muốn đến Biện Lương, tiểu sinh sẽ dẫn đường cho cô nương tới đó. Ha ha, ngày, nói không chừng khi đó ta cũng làm quan, điều này thực khó đoán trước".
Chiết Tử Du cười, nói: "Tốt quá, nếu ta và ngươi có duyên gặp nhau ở Khai Phong, ta nhất định sẽ mời ngươi làm dẫn đường du ngoạn Khai Phong".
Diệp Chi Tuyền vừa nghe thấy những lời này của Chiết cô nương nói với Bích Túc, quýnh lên, vội nói nhỏ với Bích Túc:
"Chiết cô nương, Dương khâm sai khi lập được kỳ công, tiền đồ tương lai xem ra không thể rời khỏi chữ võ. Người này công phu đơn giản, võ nghệ cao cường trên chiến trường còn chưa nói làm gì, cái loại chó như ngươi cũng đòi làm quan? Ngươi đừng có nghe hắn nói bừa, làm quan theo hắn? Kiếp sau đi".
Bích Túc trả lời một cách mỉa mai nói: "Cái loại chó như ta khó thành châu báu, tài cán, lẽ nào lái loại mải chơi chim như ngươi lại có tiền đồ. Võ nghệ cao cường là tài mọn sao? Thiên hạ có mấy ai được như vậy, ngươi kể ta nghe xem nào".
Hắn ngẩng đầu nhìn, ngạo ngễ nói:
"Chiết cô nương, ngươi xem trên cây có mấy hạt dẻ, đợi lát nữa ta hái xuống ngươi ăn thử nhé".
Dứt lời, Bích Túc nhảy người lên, giống như khỉ nhảy lên cây. Thân cây sù sì giống như con mãng xà cuấn quanh, nhưng dưới năm mét không có một cành cây nào choãi ra, hơn nữa thân cây thô quá, muốn ôm, muốn leo lên không phải chuyện đơn giản, nếu trèo thì chỉ dựa vào mấy cái mấu trên thân cây mà bám chặt lấy rồi cong người đu lên, Bích Túc chỉ cần một hơi bật cao hơn năm mét lên luôn cành cây.
Để đạt được công phu đơn giản như vậy đâu có dễ, Chiết Tử Du ngưỡng mộ khen: "Thật giỏi".
Bích Túc nghe xong rất đắc ý, thuận thế chuyển cành, nhảy lên cành cây cao hơn, hóp bụng nhảy cực gọn gàng, dứt khoát, động tác điêu luyện.
"Dương Hạo".
Trong sơn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí, Chiết Tử Du đang ngẩng đầu nhìn thì cúi đầu xuống, nhìn thấy một kỵ sĩ vào cốc, lòng lấy làm vui, nàng định gọi một tiếng, rồi chạy xuống chân núi.
Cây dẻ như người con gái nũng nịu, thân cây mọc rất nhiều gai, Bích Túc đứng trên cây, chân đạp vào cành cây, vì tay không đi hái hạt dẻ nên chỉ hái bốn năm quả rồi nhảy xuống.
Lúc Bích Túc chạm chân xuống mặt đất, cô nương xinh đẹp chẳng biết đã đi đâu, cả giận nói: "Chiết cô nương đâu? Phải chăng thói trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi không sửa, không phép tắc mạo phạm, chọc giận cô ấy?"
Diệp Chi Tuyền thở dài nói:
"Trêu cái khỉ nhà ngươi ấy, ta còn chưa kịp trêu hoa ghẹo nguyệt, bông hoa kia đã bị hắn nhổ sạch rồi".
Bích Túc ngạc nhiên nói:
"Hắn? Ai hả?"
Diệp đại thiếu, bĩu môi nhìn xuống núi, nói:
"Trừ hắn ra còn ai vào đây nữa? Có hoa thì bị hắn nhổ, có cỏ hắn cũng cắn, thật không thể hiểu hắn có phải tuổi Trâu không nữa".
"Dương Hạo".
Những quả dẻ trong lòng Bích Túc rơi vãi xuống đất, chạy xuống núi.