Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 180 : Lão quỷ phong lưu

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


Một làn môi hồng thắm mềm mại đáng yêu.



Hai người chia tay như trong cơn mơ, Dương Hạo thấy chuyện đó như chỉ diễn ra cách đây chớp mắt, nhưng lại như đã lâu lắm, phút chốc quên mất mình đang ở nhân gian.



Dương Hạo cảm thấy vậy, Chiết Tử Du càng khó buồn bã hơn. Thương thay cho nàng là một cô gái vừa tròn tuổi 16, dù có hiểu biết rộng đến thế nào đi nữa, dù có thận trọng cẩn thận đến nhường nào đi nữa, lúc này cũng chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, như đáp trên mây, toàn thân không còn chút sức lực nào, trái tim không ngừng đập thình thịch, một hồi lâu không nói được nửa câu. Đôi môi khô, chỉ có hai con mắt, mông lung như lớp sương mù che đi vầng trăng.



Thấy Dương Hạo đang đắm đuối nhìn nàng, nàng không biết giờ nên làm gì, chỉ còn cách cúi đầu, tim đập thình thịch. Dương Hạo đờ người, lại thấy nàng cúi mặt không biết nói gì, hắn bỗng cảm thấy động lòng, đưa tay đặt lên đôi vai gầy của nàng, Chiết Tử Du giật mình ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ Dương Hạo, hắn đã liền đặt một nụ hôn lên môi nàng.



Lần này là hôn thật rồi, thân hình mình hạc xương mai của Triết Tử Du bị Dương Hạo ôm chặt, trong đầu chỉ thấy một màn trắng xóa, Dương Hạo bắt đầu lần tay vào người nàng, nhưng nàng không có bất cứ phản ứng nào hết. Đến khi cảm giác sợ hãi ập đến, nàng mới tỉnh lại, e lệ đẩy hắn ra, rồi nói nhỏ: "Dương….Hạo…ca, không….không được đâu, chuyện này là thế nào…"



Lời nói: "Hạo ca", lời nói e lệ mà hờn giận "chuyện này là thế nào", hình như đã từng nghe ở đâu đây. Đột nhiên, trong óc hắn bỗng lóe lên một tia sang, âm thanh tinh khôi ngọt ngào "Hạo ca…" vang lên bên tai hắn, Dương Hạo bỗng thấy đau lòng, hắn nhìn đắm đuối vào gương mặt yêu kiều của Chiết Tử Du dưới ánh trăng, đằng sau nàng, hình như hắn còn nhìn thấy gương mặt của một người con gái khác, người con gái ấy yêu hắn, nhớ hắn, dành tất cả cho hắn, không bao giờ rời xa hắn cho dù là nửa bước…



Nhìn mái tóc đen óng ả của Chiết Tử Du, hắn như nhìn thấy người con gái đó bị người ta đổ đầy rác lên người, nhưng lại nghị lực đứng dậy giũ sạch quần áo, để cho mình không trở nên quá rách nát, nàng mang trên mặt một nụ cười hạnh phúc, đút ba đồng tiền vào trong túi….



Bất giác, nước mắt Dương Hạo chảy đầy hai bên gò má, Chiết Tử Du nhìn thấy, đột nhiên lòng đau như cắt, nàng không hiểu sao mình đau đớn đến thế, nhưng dường như giờ phút ấy, nàng cũng cảm nhận được niềm đau đang cào xé kia của Dương Hạo, ngay trên chính bản thân mình. Mũi nàng chợt cay cay, tích tắc, nagf vòng tay ra ôm lấy cổ Dương Hạo, rồi bất giác hôn hắn.



Một nụ hôn vụng dại, không có chút kỹ thuật nào. Nàng ngốc nghếch muốn thử, muốn học cái cách dùng lưỡi của Dương Hạo, nhưng vừa hôn được một lúc, nàng không còn dũng khí nữa, đột nhiên nàng co người lại, như biến thành một con mèo hoang, trốn vào trong bãi cỏ.



Dương Hạo buông hai tay, ngẩng mặt lên bầu trời đầy sao, chậm rãi khép đôi mắt lại.



Phạm Tư Kỳ lờ mờ nghe thấy một âm thanh gì đó, cảnh giác hỏi: "Ai?"



Hắn chú ý nghe, ngoài tiếng gió đang xào xạc thổi, không còn âm thanh nào khác, lúc này mới yên tâm dựng thẳng lưng, tiếp tục đọc: "Tôn bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều mai..."



"Chi phủ đại nhân, quân đội mang lương thực và khí giới đã đi rồi."



"Biết rồi." Dương Hạo không ngẩng đầu, tiếp tục cúi mặt chỉnh lý văn án. Bích Túc nói hết không thấy anh có chút phản ứng nào, bèn đưa mắt sang Diệp Đại Thiếu, hai người lặng lẽ rời ra ngoài.



"Tôi bảo này, xem bộ dạng này, có lẽ chi phủ đại nhân chưa chắc đã có ý gì với cô kia, chẳng có chút lưu luyến gì cả…"



"Thế thì tốt." Diếp Đại Thiếu rướn cao đôi lông mày: "Chi phủ không tranh với tôi, những người khác không thể tranh giành với tôi được. Hỳ hỳ, tôi càng ngày càng thích Chiết cô nương này rồi nhé, tôi quyết định rồi, về sau phải đi đến phủ cốc tìm tung tích của cô ấy, để làm thân."



"Anh? Xì…"



"Xì cái con khỉ gì. Đại Thiếu tôi thì sao chứ, Đại Thiếu tôi có bạc đấy. Tôi dùng bạc mà đập, không tin là đập không vỡ cửa nhà cô ấy, tôi dùng vàng để tách, không tin là không tách được miệng của người nhà cô ấy…"



"Bích Túc, đến đây!" Dương Hạo đặt bút xuống, ưỡn thẳng lưng, rồi gọi anh ta.



Bích Túc biểu lộ sự đắc ý, rồi vội vàng chạy sang.



"Bích Túc, ngươi đi tìm mấy người Dương Tấn Thành về đây, ta có chuyện muốn nói."



"Vâng." Bích Túc trả lời vui vẻ, rồi chạy như bay đi.



Nơi này trước đó là chỗ thẩm vấn Tiểu Dã Khả Nhi và Trầm Mạt Nhi, ngày hôm nay đã trở thành nha môn chi phủ.
Dương Hạo mắt sang lên, vỗ tay nói: "Không tồi không tồi, đúng là bài thơ này, lão trượng có thể dạy ta được không?"



Lâm Bằng Vũ cười ha ha nói: "Không ngờ chi phủ đại nhân cũng là người trong đạo, a….vốn đã là rồi mà, chi phủ đại nhân còn trẻ là thế, đầy bụng kinh thi, bài từ nho nhã này, rút ra từ "thi kinh", miêu tả thiếu nam thiếu nữ yêu nhau trong vụng trộm, ý nói là, nô gia ở bờ bên này nhặt một cành cây, nhưng người vẫn không đến, nô gia chờ mong như khát chờ nước uống, nô gia ở bờ bên này vừa đi vừa bẻ cành non, thấy người đến rồi, thật muốn sà vào lòng người ngay lập tức…"



Dương Hạo thấy họ giải thích từ đầu đến cuối một lượt, rất bái phục, nhưng thấy Tịch Sơ Vân ánh mắt không đúng đắn, trong lòng thầm nghĩ: "Người này già rồi mà không giữ đạo…"



Hắn không biết danh sĩ Đường Tống ngũ đại, không giống với những danh sĩ sau này, tài tử lúc này trước giờ đều rất phong lưu. Thập bát tân nương thập bát lang, nhất thụ lê hoa áp hải đường, ấy mới gọi là nho nhã, những việc này có gì không nói được đâu? Ngày hôm nay những người đọc sách rất rộng rãi rồi, nhưng không bằng được học giả Bạch Hồ Tử đời sau, ít nhiều cũng phải giả đò ra dáng đoan trang trước mặt người khác. Đối với họ, đàn ông, đàm luận về đàn bà, đàm luận về phong lưu, đó là việc quá đúng đắn rồi.



Lâm Bằng Hữu bị bạn cướp lời, đành phải nói thêm câu nữa, lắc lắc đầu: "Ha ha, bài thơ này nho nhã, hàm súc. Đại nhân người nghĩ xem, tình lang vẫn chưa đến, tiểu nương tử không thể không sốt ruột, "phạt kỳ điều mai", sốt ruột đến nỗi cứ bẻ cành cây suốt, nhưng sau khi tình lang đã đến, tại sao lại phải bẻ cành tơ chứ? Cái này mà….có lẽ là có thể đệm lên đất được, ha ha ha…"



Bốn ông già nhất loạt vỗ tay cười to lên: "Kỳ diệu đến mức không nói được, kỳ diệu đến mức không nói được…"



Thấy bốn người sắp sửa cười đến ngả nghiêng rồi, Dương Hạo lúc này mới ho một tiếng, nói nghiêm túc: "Ừm…, bốn vị lão trượng thật là…thật là uyên bác, bổn phủ lãnh giáo rồi, bái phục, thật sự là bái phục…"



Bốn người già đều đồng loạt vỗ tay: "Nào dám nào dám, đại nhân quá khen."



Dương Hạo không làm gì được với bốn ông già lằng nhằng này, đành dở khóc dở cười nói: "Được rồi, bổn phủ đã biết rồi. Ta sẽ cho người đến xây dựng mấy phòng lớn, bốn vị lão trượng có thể mời một số hiền nhân đến, với học thức của bốn vị đây, nếu có thể bớt chút thời gian để dạy học sinh, bổn phủ cũng rất hoan nghênh. Đúng rồi, có một người tên là Phạm Tư Kỳ, có thể mời đến đảm nhận trách nhiệm giáo sư của học viện, phiền các vị về tìm ông ấy, nói với ông ấy một tiếng." Nói rồi hắn nhấc ấm trà lên ý rót nước tiễn khách, lúc này mới nhớ ra ấm trà đã vỡ mất rồi.



Bốn ông già cũng thỏa mãn ý thơ rồi, thấy động tác của hắn như vậy vội vàng đứng lên, vừa khoa trương khen ngợi Dương Hạo văn thơ đầy mình vừa cáo từ. Dương Hạo tiễn bốn vị ra đến cửa, mỉm cười nói: "Bốn vị lão trượng, đến ngày hôm nay các vị đã làm quan của một địa phương. Cái ghế của bổn phủ vừa được dựng lên, đang tính kế dùng người, nhà các vị có con cháu nào, hoặc là nhân tài ở địa phương, thì đều có thể nói với bổn quan, chỉ cần là nhân tài thật, bổn phủ nhất định sẽ dùng. Nhớ đấy nhé, nhân tài ở mọi phương diện, không cứ là chỉ ở phương diện đọc sách."



Bốn người già thấy chi phủ đại nhân rộng lượng thế này, còn cho phép họ đề cử con em mình, vô cùng mừng rỡ, vội vàng cung kính cảm tạ. Đợi đến khi bốn người già đều đã xuống núi rồi, Dương Hạo lúc này mới thẳng lưng, học phong thái của họ, quay người đi vào, lúc la lúc lắc nói: "Bài từ này hay, hàm súc lắm. Đoạn hay còn ở đằng sau, hà hà hà…Kỳ diệu không tài nào diễn tả được, kỳ diệu không tài nào diễn tả được…"



Hắn học theo điệu bộ của bốn người già, vừa bước đến cửa, cánh cửa kêu cót két một tiếng, đột nhiên tự chuyển động mà không có chút gió nào, đóng "rầm" một tiếng, Dương Hạo há hốc miệng, mắt mở trừng trừng, đang định thò tay chạm vào cửa, thì cánh cửa lại cót két, rồi tự động mở ra, trong phòng trống không, chẳng có bóng người nào cả.



Dương Hạo nổi hết da gà, hắn bước lùi hai bước, rồi hét lớn: "Ai đó, mau ra đây!"



Chỉ nghe thấy những âm thanh rít như tiếng gió vang lên trong không gian: "Tôn bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều mai…, hà hà hà, tối quá lang tình thiếp ý, cơ hội tốt đến nhường nào, chỉ cần ngươi tỉ tê chút nữa, cô gái đó chắc chắn sẽ nửa chịu nửa không, thành được việc tốt. Đáng tiếc, đáng tiếc quá, cơ hội tốt vậy, quang cảnh đẹp vậy, mà bị tên ngốc như ngươi bỏ qua…"



"Ngươi là ai?" Dương Hạo nghiêm mặt quát.



"Hỳ hỳ, ta à…Ta chỉ là một lão quỷ phong lưu thôi…, tên tiểu quỷ phong lưu nhà ngươi, thật là muốn gặp ta sao?"



Dương Hạo nhìn tứ phía, căn phòng này đến một cái lỗ cũng không có, sao lại có thể trốn ai trong đó được chứ, tóc hắn bắt đầu dựng ngược lên, quay người lại chuẩn bị chạy.



Bốn người già Lâm Bằng Vũ vừa xuống núi vừa bình luận vị chi phủ đại nhân này dễ gần đến thế nào, giản dị đến thế nào. Tần Giang cười nói: "Vị đại nhân này chẳng ra vẻ chút nào, lại là người cùng đạo với chúng ta, đợi đến khi Lô Lĩnh Châu xây dựng xong xuôi rồi, chúng ta hẹn chi phủ đại nhân ra đây, cùng uống rượu đánh cờ, ngâm thơ bình thơ. Ở nước Hàn bao năm rồi, chúng ta chưa có ngày ngước mặt lên, giờ đây tuổi đã già, không muốn tham dự việc quan triều nữa, cứ tạo tốt quan hệ với chi phủ đại nhân, để con cái chúng ta có một vị trí quan trường tốt cũng được rồi."



Tần Giang vừa nói, liền nghe thấy đằng sau có tiếng người hét: "Bốn vị lão trượng, bốn vị lão trượng…"



Bốn người quay đầu lại, liền thấy chi phủ đại nhân đang xách áo bào chạy như bay đến, chiếc mũ còn xộc xệch trên vai, Lâm Bằng Vũ nhìn vậy rất cảm động, ân cần nói: "Cổ nhân cầu người hiền, phải nghênh đón trước. Chi phủ đại nhân kính lão thật không để đâu cho hết. Ý…Không biết chi phủ đại nhân có gì dặn bảo?"



Dương Hạo chạy đến trước mặt bọn họ, thở hồng hộc nói: "Bốn vị lão trượng, trong dân gian bách tính có đạo sỹ biết trừ tà không?"



Bốn vị lão trượng ngơ ngác, nhìn sang nhau, không biết nói gì, Dương Hạo thấy vậy liền nói thêm: "Hòa thượng biết đọc kinh cũng được rồi…"