Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 181 : Thuyết phục thất thị
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Đồng cỏ xanh ngút ngàn tầm mắt, đại thảo nguyên đẹp đẽ như một tấm thảm xanh rì mơn mởn, kéo dài đến tận chân trời. Bước chân mùa thu đã đặt đến nơi đây, trời xanh hơn, gió nhẹ hơn, vó ngựa nhẹ nhàng đạp trên thảm cỏ, tiếng bước chân ngựa chậm rãi, tinh thần của từng người kỵ sỹ đều như phấn chấn hơn.
Nghiêm túc mà nói, có một người ngoại lệ, mặc một tấm áo bào dài, rất ra dáng công tử, nhìn mặt cũng thanh tú dễ coi, chỉ là tinh thần có chút không phấn chấn, thân hình hắn nhẹ nhàng lên xuống theo từng bước chân ngựa, nhưng biểu cảm trên mặt hắn ta lại như đã say ngủ, thỉnh thoảng lại ngáp không thôi.
Lý Quang Sầm nhìn thấy hắn như vậy, thầm lắc đầu, đến lúc không chịu nổi nữa liền nói: "Hạo Nhi, lần này chúng ta đến bái kiến tộc trưởng Thất Thị đó, để kết đồng minh. Mặc dù ngươi là nghĩa tử của ta, Thất Thị cũng đã đồng ý phong ngươi làm cống chủ, nhưng có điều….hán tử trên thảo nguyên, người họ tôn trọng là những anh hùng thực sự, thứ họ bái phục là sức mạnh thật sự. Nếu như ngươi để bộ dạng này, mặc dù bọn họ ngoài mặt không nói gì ngươi, nhưng trong lòng nhất định sẽ thầm coi thường ngươi. Lại chỉ dựa vào danh phận này, sợ rằng ngươi sẽ khó khăn trong việc khuất phục những hào kiệt thảo nguyên kiêu căng ngạo nghễ."
"Oa…a….a…., vâng, nghĩa phụ, con hiểu rồi, không để mất mặt trước mặt họ là được rồi chứ gì." Dương Hạo ngáp xong một cái rõ to, cười đau khổ đáp lại một tiếng. Hắn cũng chẳng muốn làm ra cái bộ dạng chẳng chút tinh thần thế này, nhưng mà….nếu đổi lại thành người khác mấy đêm liền mất ngủ, thì có lẽ cũng chẳng có tinh thần được. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Mấy ngày nay, hắn dường như bị tên lão quỷ phong lưu đó ám rồi. Đường đường là chi phủ, mệnh quan triều đình, hắn ngại không dám công bố chuyện này ra, chỉ dám nói lén lút với bốn vị lão trượng, nhưng mấy người này nghe xong thấy lạ lắm, vị họ không thấy có gì bất thường cả, chỉ cần Dương Hạo ở cùng người khác, thì tuyệt đối không xảy ra hiện tượng gì.
Dương Hạo vốn không tin vào mấy chuyện ma quỷ này, nhưng sự việc kỳ quái này xảy ra, hắn không tìm được một lý do nào hợp lý hơn ngoài chuyện bám vào ma quỷ, thử hỏi hắn làm sao ngủ yên được khi bị ma ám? Nói là chưa từng được ngủ ngon thì cũng không phải. Mỗi lần thức đến nửa đêm, rồi chìm vào giấc ngủ, hắn liền làm một mạch đến sang. Trong giấc mơ hắn thường mơ thấy một chuyện kỳ quái.
Trong mơ, hắn cảm thấy mình như đang ở trong một suối nước nóng, từng dòng nước ấm chảy đi chảy lại quanh người hắn, cảm giác đó rất thoải mái, nhưng khi hắn tỉnh lại, không có cảm giác thoải mái của người đã đi trị liệu bằng nước nóng, mà toàn thân đau nhức. Nằm mơ một lần như vậy, có thể nói là nằm mơ, nhưng nằm mơ nhiều tối cùng một giấc mơ, hắn tin là mình đã gặp phải chuyện chỉ có trong truyền thuyết: "ma ám"
Quay đầu lại nhìn, sau lưng mình là mười mấy chiếc xe lớn và mười mấy thương nhân. Nhìn tiếp về đằng sau nữa, là đồng cỏ mênh mông bát ngát, không nhìn thấy chân trời. Ngẩng mặt lên nhìn, một khoảng không xanh bất tận, chỉ có một màu xanh như nước hồ trên nền trời.
Dương Hạo tự nói với lòng mình: "Quỷ lúc trời sáng không dám ló mặt ra đâu, đến nay đã rời khỏi Lô Lĩnh Châu, mấy ngày nay ta có thể ngon giấc rồi nhỉ, tên lão quỷ đó còn dám ra mặt hay không?" Nghĩ vậy, lòng Dương Hạo an tâm một chút.
Những chiếc xe lớn đằng sau có muối, trà, gạo, thuốc, vải và những đồ trang sức mặc dù rẻ tiền nhưng gia công rất đẹp đẽ tinh xảo, tất cả đều là những đồ mấy ngày nay Dương Hạo cho đám thương nhân đi mua, hắn có ý đồ nhanh chóng xúc tiến sự hợp tác giữa Lô Lĩnh Châu và Thất Thị, đương nhiên không bỏ qua "hội đàm phán thương nhân" có một không hai này, có những chuyện, đem theo đám thương nhân áo dài vai rộng này, bọn có chắc chắn sẽ làm tốt hơn mình.
Dương Hạo đang suy nghĩ bỗng quay lại đằng sau, thấy sắc mặt Lý Quang Sầm không vui vẻ, tự thấy có chút áy náy, bèn hạ quyết tâm phải suy nghĩ cẩn thận về đại hội kết đồng minh lần này. Thực lòng mà nói, hắn không lo về hội kết giao lần này, tại sao lại đem đám thương nhân này đi theo, vì hắn biết, hoàn cảnh hiện nay của thất thị, không thể từ chối những điều kiện của hắn.
Những gì hắn đề ra có lợi rất lớn đối với thất thị, nếu thất thị tiếp tục đi theo con đường cướp bóc, thì những tài sản cướp được không thể nhiều bằng con đường làm ăn chân chính, hơn nữa khu Tây Bắc dân cư tập hợp theo mô hình trại, một khi là một doanh trai quân sự, rất có hương vị của việc quân cũng như dân. Hơn nữa, quân của hai nhà Chiết Dương đã tập hợp lại với nhau, trang bị của quân đội chính quy là vô cùng hùng mạnh, với thế lực của thất thị như bây giờ, đến những trang bị vũ khí tối thiểu đều thiếu thốn, thì rất khó có thể làm được điều gì. Bọn chúng phải trả giá rất đắt để có thể cướp bóc được một số vật tư để cho cả tộc cầm cự qua mùa đông, bọn chúng sao có thể bỏ qua cơ hội với những điều kiện hấp dẫn này được?
Còn về chinh phục thất thị, làm cho chúng trở thành thứ mình có thể dùng được, Dương Hạo chẳng có chút lo lắng về vấn đề này. Dựa vào phân tích của hắn, Lý Quang Sầm đã sớm rời khỏi Hạ Châu từ nhỏ, mặc dù Lý Quang Sầm là người kế nghiệp hợp pháp của gia tộc họ Thác Bạt, nhưng chỉ dựa vào thế lực hiện thời của hắn ta, muốn có chút gì đó trong thất tốc cũng là điều mơ tưởng, thất tộc nếu muốn một người danh chính ngôn thuận đứng lên lãnh đạo để chống lại Hạ Châu, thì không chắc sẽ chẳng ngại đường xa mà đến mời hắn về.
Bản thân mình không lấy được gì từ vụ này chẳng cần phải nói nữa, nhưng chưa chắc đã công thành danh toại, lại không có người thực sự mạnh mẽ đứng đầu bộ tộc, làm sao có thể hiệu triệu được mọi người? Hơn nữa, hắn ta muốn hiệu triệu mọi người để làm gì kìa? Khống chế một số lượng lớn binh mã thế này, lại phải cho bọn họ ăn, mặc, mà chẳng có chút tác dụng nào, nếu bị Triệu quan gia biết được, không chừng lại gây họa cho chính bản thân mình, hắn ta chẳng dại gì mà làm chuyện ngu ngốc đến thế.
Về phía Dương Hạo, hắn chỉ muốn giải quyết nguy cơ của bách tính trăm họ Lô Lĩnh Châu, để một đường sống cho gia tộc Lý Quang Sầm, lợi dụng thân phận đặc biệt của mình, dựa vào lợi ích chung để biến hai phe Triết Dương và thất thị đang có ý thù địch với mình trở thành bằng hữu và người bảo hộ cho Lô Lĩnh Châu, cái chức quan cha mẹ của bản thân mình ngồi chắc rồi, đây là mục đích lớn nhất của hắn.
Đồng thời, Lô Lĩnh Châu có vị trí địa lý đặc biệt, bảo vệ được một vùng đất là bảo vệ được cả châu, không có chuyện phân binh. Sau khi Hạ Châu biết được, hai bên Chiết Dương có lẽ sẽ trốn tránh, để tránh việc xung đột với họ. Còn Lý Quang Duệ nếu muốn làm khó với Lô Lĩnh Châu, hai bên Chiết Dương liền có thể khởi binh, lấy danh nghĩa dân Lô Lĩnh Châu mà tham gia vào cuộc chến, để tên Lý Quang Sầm không còn cách nào để nói, không có lý do phát động cuộc chiến với hai bên này. Hơn nữa là, hà hà…"
Dương Hạo cười ranh mãnh, nói tiếp: "Hạ Châu nếu muốn thảo phạt Lô Lĩnh Châu, phải đi qua lãnh địa của chư vị, dù cho các vị quân không đủ, đứng làm vai bàng quan ở ngoài, Lý Quang Duệ cũng không thể hoàn toàn yên tâm được đúng không? Hắn vừa không dám điều động tất cả quân lực tinh nhuệ của mình, để hậu phương vườn không nhà trống, vừa không dám không để lại một số binh nhằm đề phòng các vị mà đem tất cả lực lượng đến đánh Lô Lĩnh Châu, vì thế Lô Lĩnh Châu chúng ta vững chắc như núi Thái Sơn vậy."
Hắn ngồi thẳng lên, mở rộng hai tay, cười nói: "Người hàng xóm ngay gần Lô Lĩnh Châu chúng ta chính là chư vị, lúc đó Lý Quang Sầm phải làm sao? Hắn muốn đánh, các vị liền hàng. Hàng thì hàng, nhưng trâu bò lợn gà vẫn đưa đến Lô Lĩnh Châu như thường, hắn nhìn lại không chịu được, chẳng lẽ hắn sẽ đề đạt ra một sự trao đổi, mang thảo nguyên màu mỡ nhất và thành Hạ Châu cho các vị, để trở thành hàng xóm của Dương Hạo ta? Hà hà, dù cho hắn có đồng ý, nhưng những người họ Thác Bạt sống dựa vào đồng cỏ thảo nguyên chắc sẽ không đồng ý đúng không…"
Các vị tộc trưởng nghĩ đến cảnh Lý Quang Sầm tiến thoái lưỡng nan, đều đắc ý nở một nụ cười…
Thậm Mạt Nhi đứng ngoài nghe động tĩnh trong lều, vất mạnh đám cỏ đang nắm trong tay đi, nói: "Tên mặt búng ra sữa này, chỉ là có cái miệng dẻo như kẹo, không biết hắn đang nói gì ở trong, mà làm cho các vị đại nhân vui đến thế."
Nàng đưa mắt ra nhìn những đàn cừu mập mạp đáng bị người nông phụ mục dân lùa đi, mắt đảo lên nói: "Ta đi tìm ít thuốc xổ cho hắn uống, phải làm cho hắn ra cả mật xanh mật vàng mới được!"
"Quay lại đây!" Tiểu Dã Khả Nhi kéo tay nàng ta lại, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đây là doanh trại của Ngũ Liễu Thư đại nhân, ngươi muốn cho thuốc vào thế nào? Nếu làm không ra gì để cho đại nhân ăn phải, chắc chắn sẽ bị một trận đòn. Hơn nữa, dùng thủ đoạn này không phải là hảo hán, dù cho hắn ta chịu cực khổ, ta cũng không hãnh diện gì."
"Vậy cứ để thế này sao? Thực lòng mà nói, hắn không có ý làm khó chúng ta, nhưng…hắn có bản lĩnh gì, mà chúng ta phải phong hắn làm chủ. Ta không tin, hắn tốt hơn ngươi." Thậm Mạt Nhi bực tức nói.
Tiểu Dã Khả Nhi nghĩ một lúc rồi cười nói: "Có cách rồi, ta đi tìm mấy huynh đệ nữa, trong bữa rượu hôm nay sẽ xử lý hắn ta một trận, làm ta mặt xanh như tàu lá chuối cút ra khỏi đây."
Trong lều, Ngũ Liễu Thư hưng phấn đứng hẳn lên, cung kính rót rượu cho Lý Quang Sầm, lại rót rượu cho Dương Hạo, sau đó cầm bình rượu rót một lượt cho các vị tộc trưởng, nhân lúc rót rượu, đánh mắt nhìn ra hiệu cho các vị tộc trưởng, thỉnh thoảng còn nói nhỏ vài câu.
Lý Quang Sầm thấy vậy, mặt lộ ra một nụ cười thần bí, tay hắn vuốt râu, ung dung cầm bát rượu lên cạn một hơi.
Sau khi Ngũ Liễu Thư trao đổi ý kiến với Cách La La và mấy người khác, đợi tiếp xong rượu, lục đục rời ghế đứng vào giữa lều, hai tay giơ bát rượu, mặt hướng về phía Dương Hạo. Dương Hạo nhìn Lý Quang Sầm, Lý Quang Sầm mìm cười đưa bát rượu không lên trước mặt, sau đó giơ râu về phía Dương Hạo, ngụ ý để hắn cầm bát rượu lên.
Dương Hạo ngờ hoặc bưng bát rượu lên, Ngũ Liễu Thư bước lên trước vài bước, giơ bát rượu đầy, quỳ xuống đất, nói to: "Người tài giỏi, không thể thiếu con mắt nhìn đường. Người anh hùng không thể thiếu đôi cánh khỏe. Dương Hạo đại nhân đại trí đại tài, là đại thần Bạch Thạch đem tặng cho chúng ta, giờ đây ngài chính là con mắt của chúng ta, là đôi cánh của chúng ta. Chúng ta nguyện quỳ dưới chân ngài, để ngài trở thành chủ nhân của chúng ta."
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, dị khẩu đồng thanh nói: "Đại thảo nguyên bao la mãi mãi là nơi ở của Dương Hạo đại nhân, người đứng đầu của Đảng Hạng thất thị mãi mãi là người của đại nhân, chúng ta nguyện đi theo những gì Bạch Thạch đại thần chỉ dẫn, đưa người lên làm chủ nhân vĩnh viễn của thảo nguyên Hạ Châu!"