Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 183 : Tương phùng ngoài trại

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


Lô Lĩnh Châu đã bước đầu xây dựng được quy mô. Cốc khẩu là những trại lính vừa to vừa cao đắp bằng đất vàng, sự kết dính của đất vàng rất chặt, lại được nung qua lửa, nên tường rất cứng. Vì lấy tài nguyên ngay từ vùng đất này, vì thế tường xây dựng vừa cao vừa dày, trên tường dày đặc những mũi nhọn và những hòn đá vững chắc. Cổng thàng cao đến độ nếu chặt một cây cổ thụ nghìn năm ở trong rừng, độ dài của thân cây có thể chạm đến đỉnh, nhưng vì để đề phòng bị công kích, loại gỗ mà cổng thành dùng là gỗ phức hộ, dùng từng mảnh gỗ cứng ghép lại với nhau bằng dầu, đinh và sắt.



Đại quân của Xích Chung đã về nơi ở của mình, những người canh gác thành đã được thay bởi những người dân trải qua rèn luyện đội ngũ đầy đủ, rèn luyện quân đội ở đây chủ yếu là rèn luyện kỷ luật quân đội và khả năng phối hợp, và những kỹ thuật chiến đấu mà mấy người thầy giáo truyền cho Mộc Ân rõ ràng là đã nâng cao rất nhiều khả năng của hắn ta. Đến khi Lô Lĩnh Châu kiếm được tiền, có đội quân binh mã đầy đủ rồi, họ sẽ được biến thành những chiến sĩ vừa thủ được vừa công kích được.



Đợt thương nhân đầu tiên theo Dương Hạo đến Thất Thị làm ăn đã mang về được một khối lượng lớn bò dê, lông da, xương bò, họ đã gọi một đám người trong lão bách tính Lô Lĩnh Châu làm bạn hàng, bắt đầu vận chuyển những hàng hóa đó đến Trung Nguyên.



Đồng thời, một số thương nhân nhìn xa trông rộng, bắt đầu nghĩ đến việc gia công. Lợi dụng những thứ đã mua được, họ triệu tập hàng loạt nhân công bất kể nam nữ, tiến hành gia công lại lần nữa những gì mang về từ Thất Thị. Lông và da được các cô nương làm thành áo bào và chăn, còn xương, sừng được dùng để tạo thành cung tên, những đồ này nếu làm tốt, vừa có thể để lại tự mình dùng, vừa có thể bán lại cho những người Đảng Hạng trên thảo nguyên, lợi nhuận thu được từ chúng sẽ lớn hơn không chỉ mười lần so với giá gốc.



Sau khi nhận được thư của Bích Túc, Mục Kha Trại đã toàn tâm toàn ý hưởng ứng, không chỉ có Mục Vũ hứng khởi đến nơi, mà cả tỉ tỉ và anh rể của hắn cũng mang một vài Trại Đinh độc thân đến Lô Lĩnh Châu. Mục Lão Trại chủ mặc dù là một người không có thân phận quan lại rõ ràng, nhưng ở vùng Tây Bắc này, trại chủ của một trại không thấp bé hơn một viên đại quan, ở địa phương họ có quyền uy tuyệt đối, hơn nữa phải thường xuyên qua lại với các quan phủ, không phải là loại thường dân nghĩ ngắn không có con mắt nhìn xa trông rộng.



Lô Lĩnh Châu đơn độc xây dựng, tự hình thành một chiều thế lực riêng, Mục Lão Trại Chủ đã cảm giác được tương lai phát triển của nó. Nếu Lô Lĩnh Châu tương lai có thể trở thành bạn của Tây Bắc, thì thiết lập mối quan hệ sớm với họ, có lợi lớn với Mục Kha Trại. Không chỉ có vậy, nếu thiết lập được mối quan hệ với Lô Lĩnh Châu, thì sẽ kiếm được nhiều cơ hội làm ăn, đi sớm một bước, Mục Kha Trại sẽ phát triển hơn các trại khác ở xung quanh.



Sau khi hai vợ chồng Kha Trấn Ác và Mục Thanh Tuyền đến Lô Lĩnh Châu, cũng tham gia vào Dân Đoàn, không chỉ vậy còn là người đứng đầu. Họ không giỏi về đánh trận trên thảo nguyên nhưng lại có sở trường về đánh trận và tập kích trên địa hình miền núi, hai vợ chồng đảm nhận nhiệm vụ tuần sơn, thiết kế kiến trúc và bố trí lại các Tên Lầu, ngoài ra còn nhận nhiệm vụ đặt hố bẫy, các đội tuần tra ở trong rừng, thông qua việc đánh bắt thú rừng dạy cho các chiến sĩ Dân Đoàn bản lĩnh tác chiến, cả Lô Lĩnh Châu tạo thành một khối thống nhất bền vững như sắt thép.



Trong Dao Động truyền ra tiếng đọc sách rõ ràng dõng dạc, những người thợ thủ công ra ra vào vào, những cây to mà người khai thác chặt được trong rừng, đã bắt đầu xây dựng lên những ngôi nhà, chuồng bò, chuồng lợn trên bình nguyên Sơn Cốc. Trong và ngoài Sơn Cốc đã thấy xuốt hiện từng khoảnh đất trồng rau và trồng lương thực. Dòng sông ẩn mình vào đám lau sậy ngoài Sơn Cốc giờ đang là mùa cạn nước, chiều rộng chỉ được hơn một dặm, đây chỉ là phạm vi có thể đi lại được, còn dòng nước đang hòa mình vào đám lau sậy kia không biết còn dài đến đâu.



Một số người dân biết đánh bắt cá đã xây dựng những chiếc thuyền độc mộc, như từng con cá nhanh nhẹn luồn qua đám có lau, dùng vó và lưới bắt cá. Nước Lô Lĩnh Hà sâu không tới hai mét, các loại cá rất phong phú, Dương Hạo từng được người dân mang đến tặng một con cá chép rất to, con cá đó có lẽ phải nặng đến 20 cân, làm cho người kiếp trước chỉ nhìn thấy con cá to nhất nặng đến 6, 7 cân như Dương Hạo phải tròn xoe mắt.



Xe của Diệp Gia đã tạo được tiếng tăm trong Phủ Cốc và Lô Lĩnh Châu, cơ hội làm ăn thế này, một người đã bôn ba bao năm trên thương trường như Diệp Lão Đông Gia làm sao có thể bỏ qua được? Nhất là khi nghe nói con trai có hy vọng được làm quan, làm cho Diệp Lão Đông Gia mừng đến độ chạy thẳng đến đại đường ôm bài vị của tổ tông khóc lóc một hồi, đừng nói là lãi, dù cho có làm ăn lỗ thì ông ta cũng sẽ làm.



Có xe chở đồ của nhà Diệp Gia, lão bách tính Lô Lĩnh Châu chuyên tâm tái gia công, sau đó những đồ tái gia công lại được thương nhân mang về bán, ngày ngày từng chuyến xe ra vào Lô Lĩnh Châu đều đầy ắp những hàng, việc làm ăn vô cùng phát triển, hơn nữa từ ngày cắm cờ Lô Lĩnh Châu lên, những người Đảng Hạng trước đó vô cùng man rợ giờ đây không bao giờ cướp bóc nữa, nhìn thấy những thương nhân ngày ngày ra ra vào vào Lô Lĩnh Châu, cũng rầm rập chạy đến làm ăn. Dương Hạo tất nhiên mở rộng cánh cửa chào đón họ, không có chút ý làm khó nào.



Những người làm ăn bắt đầu nhiều lên, họ lại là người độc thân, không có chỗ ở, thế là quán rượu, quán trà, tiệm cơm bắt đầu mọc lên như nấm sau mưa. Tất nhiên, sòng bạc và kỹ viện cũng bắt đầu mọc lên, lúc đầu chỉ là một số thương nhân rỗi rãi đến chơi, rất nhanh sau đõ đã phát triển đến độ có người chuyên kinh doanh. Còn kỹ viện lúc đầu cũng chỉ là nơi một số người đến với nhau, nhưng sau đó không lâu đã có người thấy được món hời béo bở trong việc mở kỹ viện.



Dương Hạo không quá gấp rút trong việc tìm cách xóa bỏ những thứ này, chỉ là cố hết sức đưa nó vào trong quy củ, tất cả những tiệm rượu quán cơ, kỹ viện đều phải đến đăng ký và nộp thuế, vì vậy phủ khố của chi phủ nha môn một thời gian ngắn sau đã căng phồng lên.



Triệu Quan Gia của Khai Phong Phủ lúc đầu không thể ngờ được một nơi vừa đứng vững chân như Lô Lĩnh Châu mà lại có thể phát triển thần tốc đến thế, theo những gì hắn dự tính, Lô Lĩnh Châu muốn đứng vững được, thì ít nhất phải kinh doanh đến 10 năm mới có thể cung cấp đủ cho bản thân, đây còn là nghĩ tốt cho Lô Lĩnh Châu rồi, vì mỗi năm triều đình đều thu thuế, món thuế đó sẽ là sự khó khăn lớn cho Lô Lĩnh Châu.



Hắn lại nghĩ đến việc thiết kế của Lô Lĩnh Châu nhất định phải chịu sự sắp đặt của Lân Châu và Phủ Châu, tên tri phủ đáng thương Dương Hạo này vừa không có tiền lại chẳng có ai giúp sức, chỉ cho hắn ta cái mũ quan rẻ tiền, mà lại là loại quan chẳng có danh tiếng gì, cảm thấy mình có chút không tử tế, trong lòng cảm thấy ân hận, vì thế đã tặng cho hắn một khối lượng lớn tiền và vật tư. Từ đó về sau, Dương Hạo có nhiều tiền trong tay rồi, thế là một quan nha hoành tráng hùng dũng xuất hiện ở trong Cốc.



"Món tiền này, nhất định phải tiêu. Xây dựng cho nó càng ngày càng lớn mạnh, càng có khí phách càng tốt! Phải làm cho tất cả những người thương nhân và Khương Nhân đến Lô Lĩnh Châu vừa nhìn thấy phủ nha này là đã hiểu được thực lực và quyền uy của Lô Lĩnh Châu ta!" Đây là lời Dương Hạo nói với Lý Ngọc Xướng.



Lần trước Lý Ngọc Xướng đã kiếm được món tiền lớn ở Lô Lĩnh Châu, ngày hôm nay lại tận mắt nhìn thấy Lô Lĩnh Châu càng ngày càng phát triển, cũng không chịu ngồi yên, hắn ta đang có ý định lập một thương hiệu hàng da ở Lô Lĩnh Châu, đã nhận nhiệm vụ kiến tạo cho tri phủ nha môn, thì nhất định sẽ làm hết sức mình.




Đằng sau con tuấn mã của nàng là mấy con hươu, báo và cáo, đám thú này là do chính tay nàng săn được, khả năng cưỡi ngựa và bắn cung của nàng có thể đạt đến độ tinh thông.



"Đông Nhi, nàng thông minh lanh lợi, giờ đã là nữ cung yêu quý nhất bên Nương Nương rồi, hà hà, Nương Nương nói, qua mấy ngày nữa, phải phong nàng làm nữ quan chính, làm thống lĩnh thị vệ của người. Vậy thì nàng cũng là đại nhân rồi, phải có trang trại và nhà ở của chính mình, nàng cứ suốt ngày ở bên cạnh Nương Nương, lúc đó chẳng có thời gian đâu mà dọn dẹp cơ ngơi của chính mình, ta phái mấy nô tỳ nô lệ đến cho nàng sai bảo, nàng thấy thế nào?"



Đông Nhi đáp: "Thế thì làm phiền Gia Hưu Luật Ca rồi, những việc này quả thật ta không làm được. Nói ra, đến Thượng Kinh lâu như vậy rồi, ta cũng chỉ qua lại trong hoàng cung, cùng lắm là đến Tây Giao của Nương Nương săn bắn, đến Thượng Kinh Thành cũng chưa được nhìn thấy bao giờ."



"Vậy…Khi nào có thời gian rảnh rỗi, ta đến đưa nàng đi thăm thú Thượng Kinh có được không? Ha ha, Thượng Kinh Thành rất phồn hoa, không thua Trung Nguyên đâu."



"Được chứ, ôi! Chỉ sợ là không có thời gian thôi, không rảnh rỗi được."



Gia Luật Hưu Ca vui mừng nói: "Chỉ cần nàng muốn đi thì nhất định có cơ hội, nhất định có cơ hội."



Gia Luật Hưu Ca mừng rỡ lắm, thấy rằng thái độ của La Đông Nhi càng ngày càng tốt ra rồi, tình ý của bản thân cũng không lãng phí. Lã Đông Nhi liếc sang hắn, trong lòng cũng thầm nói: "Đến giờ cũng coi là đã giành được sự tin tưởng của Tiêu Hậu, có nhiều cơ hội ra vào rồi. Nhưng nghe nói đường về phía nam, có rất nhiều cơ quan quan trọng, ta muốn trốn thoát, chỉ có một lần cơ hội, phải chuẩn bị cho thật kỹ lưỡng, đường trốn chạy phải tìm hiểu cho kỹ, lệnh bài qua cửa đều phải lấy được, còn phải chọn khoảng thời gian không dễ để họ phát hiện, chỉ có mình ta thì khó mà làm được điều đó, giờ còn phải tìm hiểu thêm nhiều thông tin tình báo…"



Lúc này, có mấy người mục dân cưỡi ngựa đến, chẳng nói gì bèn đánh ba người nô lệ đó một trận, rồi hai bên lằng nhằng một lúc bên đường, Gia Luật Hưu Ca tức tối nói: "Các ngươi đang làm gì thế, nếu làm kinh động đến ngựa của La cô nương ta sẽ không tha cho các ngươi!"



"Đại nhân tha tội."Người mục dân đó vội vàng hành lễ, cười nói: "A, hóa ra là Hưu Ca đại nhân à, tiểu nhân là Hồi Ly Bảo, là người đã đến chỗ ngài mua mười mấy tên nô lệ, giờ chúng không nghe lời, tiểu nhân đang dạy bảo chúng."



Lúc này ngựa của La Đông Nhi cũng đã dừng lại, nàng lướt mắt qua ba người nô lệ mới đến, khi nhìn đến người Hán Tử vạm vỡ đó, ánh mắt của nàng bỗng khựng lại, người Hán Tử vạm vỡ đó nhìn nàng, rồi cũng trợn tròn mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc khiếp sợ.



La Đông Nhi vẫn giữ nguyên thái độ, trong ba người nô lệ này, Thiết Ngưu thay đổi ít nhất, vì thế hai người vừa bắt gặp ánh mắt của đối phương liền nhận ra nhau ngay. Thiết Ngưu chỉ vào người nàng "a, a" vài tiếng, nhưng không nói được ra lời nào. La Đông Nhi vội vàng xuống ngựa, bước lên trước hai bước nói: "Ngươi là Thiết Ngưu? Ngươi…Ngươi…là Tiểu Lục ư?"



Người Hán Tử gầy guộc vừa nổi giận với mục dân giờ mới nhìn rõ hình dáng của nàng, bất ngờ nói: "Nàng, sao lại là nàng, nàng vẫn còn sống ư?"



Gia Luật Hưu Ca chau mày, xuống ngựa nói: "Sao, Đông Nhi, nàng quen bọn chúng ư…."



"Họ…" Đông Nhi đứng trước mặt hắn, vội vàng đánh mắt sang, nói: "Họ là đồng hương của ta, khi còn ở Trung Nguyên, mọi người đều quen biết và thường qua lại với nhau. Không ngờ…Không ngờ lại gặp nhau ở đây, mấy người, sao lại ở chốn này?"



Tiểu Lục đã lờ mờ đoán được hoàn cảnh giờ đây của La Đông Nhi, vì thế bịa ra một cái cớ để đến Đường Tắc một chuyến. Đáng lẽ ra hai người vượt ra Tử Ngọ Cốc, đuổi theo quân của Khế Đan. Kết quả ra ngoài Tử Ngọ Cốc, gặp ngay phải ngựa của Gia Luật Hưu Ca, bị hắn bắt làm nô lệ. Mà La Khắc Địch bị thương trên mặt trận, sau khi hắn được đưa về Bắc Quốc, tự đặt họ La tên Hạo, vẫn là người đứng đầu của quân đội. Lúc đó Tống Quân đều đã hạ giáp ra thua, hơn nữa nhân số của họ không quá hơn hai trăm người, Gia Luật Hưu Ca cũng khó phân biệt hắn nói giả hay nói thật, sau khi nhốt một thời gian, không thu thập được tin tức gì, bèn bán hắn với những nô lệ khác, bị Hồi Ly Bảo mua về.



Vừa nhìn thấy Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Đầu, La Đông Nhi vui mừng đến độ rơi nước mắt, nhưng trước mặt Gia Luật Hưu Ca không tiện biểu lộ cảm xúc, chỉ có thể nói: "Ta ở Thượng Kinh một mình, cách xa Trung Nguyên nghìn dặm, không ngờ, lại được gặp các vị cố nhân ở đây. Hưu Ca đại nhân, ta muốn…giữ họ lại bên mình, đợi đến khi ta có được Phủ Để, những người cố hương này sẽ giúp ta trông coi nhà, huynh thấy…có được không?"