Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 184 : Bất ngờ
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Gia Luật Hưu Ca nghe thấy La Đông Nhi nói vậy đáng lẽ định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của La Đông Nhi, lại mềm lòng. Khó khăn lắm La Đông Nhi mới mở lòng với hắn ta, hắn không muốn vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà làm nàng không vui.
Chỉ là mấy tên nô lệ mới không chịu khuất phục, ở Thượng Kinh Thành cũng chẳng có chuyện gì, cùng lắm đến lúc đó thì phái mấy người ra giám sát bọn chúng là được rồi, đỡ phải phiền lòng nhiều, nghĩ đến đây, Gia Luật Hưu Ca bèn rộng lượng nở một nụ cười rồi nói: "Dù cho nàng muốn gì, chỉ cần ta có, ta sẽ cho nàng hết. Chỉ là mấy tên nô lệ thôi mà, có gì phải lo lắng đâu. Hồi Ly Bảo à, bổn đại nhân muốn mua lại bọn chúng, ngươi tính xem tiền nong thế nào…"
Hồi Ly Bảo đứng ở một bên đã nghe thấy rất rõ ràng, thấy bộ dạng nghe lời mỹ nữ của Gia Luật Hưu Ca, vội vàng cười nói: "Hưu Ca đại nhân, ngài nói gì thế, chỉ là mấy tên nô lệ thôi mà, đại nhân nói là tiểu nhân nào dám lấy tiền? Ngài cứ đưa chúng đi đi, dâng chúng cho đại nhân là diễm phúc của tiểu nhân."
Gia Luật Hưu Ca cười, thò bàn tay đang đút trong ngực áo ra, nói: "Được, ngươi đã có lòng như vậy thì ta không khách khí nữa. Hai người các ngươi, đi theo Đông Nhi cô nương."
Mắt Loan Đao Tiểu Lục sáng lên, vội vàng kéo La Khắc Địch nói: "Còn có người này nữa."
Dáng vẻ La Khắc Địch lúc đó không giống với lúc đầu, Gia Luật Hưu Ca phải nhìn kỹ mới nhận ra hắn, Gia Luật Hưu Ca nhớ mang máng, người này đứng đầu Tống Quân,sau khi bị bắt cũng chẳng hỏi thêm được chút thông tin nào, cuối cùng mới bị bán làm nô lệ, không ngờ hôm nay lại gặp lại hắn.
Gia Luật Hưu Ca chau mày nói: "Người này, là tù nhân Tống Quân, thật là không nên….Đông Nhi cô nương, nàng không có can hệ gì với hắn chứ?"
Thời gian này ở trên thảo nguyên, Loan Đao Tiểu Lục, Thiết Đầu và La Khắc Địch thân như chân tay, lúc nào cũng giúp đỡ che chở lẫn nhau, nên tình bạn rất keo sơn, ngày hôm nay thấy mình có cơ hội từ bỏ kiếp nô lệ, sao có thể nhẫn tâm để lại một mình La Khắc Địch, đầu Loan Đao Tiểu Lục lóe sáng, hắn vội vàng nói: "Đại nhân, hắn là anh họ xa của Đông Nhi cô nương, sao lại không liên quan được chứ?"
La Đông Nhi vốn thông minh, chỉ là trước đó không nhanh nhạy nên không làm chủ được mình, giờ đã được tôi luyện trong ổ địch một thời gian dài, đã rất nhanh nhạy, nghe Loan Đao Tiểu Lục nói vậy, hiểu được rằng hắn muốn bảo vệ người Hán này.
Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Đầu là vì cô mới bị bắt đến Khế Đan, La Đông Nhi vô cùng hổ thẹn, hắn đã muốn giữ lại người này, thì dù có thế nào nàng cũng phải làm theo mong muốn của hắn. Ngay lập tức nàng ngước đầu nhìn La Khắc Địch, vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ nói: "Đúng là anh họ thật sao? Huynh…Sao huynh lại ở đây?"
Gia Luật Hưu Ca rất bực mình, mặc dù hắn yêu La Đông Nhi, nhưng không đến độ vì một người con gái mà mất hết lý trí, cam tâm bị người khác đem ra làm trò cười, thấy bọn họ hợp nhau vào diễn kịch như vậy, coi mình như tên ngốc, trong lòng hắn vô cùng tức tối, hắn đang định bộc phát ra, nhưng khi chỉ tay vào La Khắc Địch, hắn bỗng nhớ lại tên mà La Khắc Địch báo cho hắn biết: La Hạo.
Hắn họ La, lúc đó chưa gặp được Đông Nhi cô nương, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy được sao? Trừ phi, hắn thật sự là anh họ của La Đông Nhi. Gia Luật Hưu Ca nghĩ lại, quân phía bắc Đại Tống hầu hết là chiêu mộ ở vùng đó, người này là người đứng đầu Biên Quân, lại mang họ La, không chừng là anh họ của La Đông Nhi thật. Nghĩ thế, hắn lại suy xét, trông tên Hán Tử gầy guộc đó có vẻ gian manh, nhưng Đông Nhi cô nương lại rất ngây thơ thuần khiết, nếu không phải anh họ của nàng, thì bảo nàng ấy đóng kịch sao có thể tự nhiên như vậy được. Giờ đồng ý, về sau đi điều tra thêm thân phận của bọn chúng, nếu có điều gì bất thường thì bọn chúng cũng chẳng cao chạy xa bay được.
Nghĩ vậy, Gia Luật Hưu Ca bèn hừ một tiếng, rồi nói: "Đã vậy thì ngươi cũng đi theo đi. Các ngươi hãy nhớ lấy, có Đông Nhi cô nương ở đây, ta không làm khó các ngươi. Nhưng các ngươi tốt nhất là cũng an phận thủ thường cho ta, nếu ngoan ngoãn khuất phục, thì về sau trút bỏ được cái thân phận nô lệ cũng không phải là khó. Nếu không thì…Hừm! Nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ các ngươi gặp nạn, mà còn liên lụy đến cả Đông Nhi cô nương đấy, hiểu không!"
Dương Hạo cười: "Cũng không hẳn vậy, người ta là nhân vật lớn mà, nhân vật lớn làm việc, thì rất ít khi trực tiếp, cứ thích vòng qua vòng lại, hình như người khác đến tìm hắn ai nấy đều có mưu đồ riêng. Đây cũng là chuyện khó tránh, vì người ở trên chức vụ cao lâu rồi, không tránh được thói đa nghi. Người anh hùng trên thế gian có ai không phải là Tào Tháo? Ngươi tưởng rằng họ thẳng ruột ngựa như hảo hán trên giang hồ nhà ngươi ư?"
Hắn lên ngựa, rồi quay lại mỉm cười nói: "Chúng ta đi về đi, muốn biết Chiết Ngự Huân có muốn qua lại với ta hay không, phải lấy chính mình ra mà đánh cuộc thôi, chúng ta thử một lần là biết."
Bích Túc nhảy lên ngựa, ngạc nhiên nói: "Thử hắn ta thế nào?"
Dương Hạo cười: "Lần trước ta đến đây với thân phận khâm sai, Thừa Mông Phủ Châu Chư Quan lại và Hào Thân khoản đãi rất thịnh tình, có qua phải có lai, giờ bổn quan đến Phủ Châu với thân phận quan tri phủ Lô Lĩnh Châu, lẽ tất nhiên phải mời lại họ mới đúng. Sau khi về đến nơi, ngay lập tức mời Hào Thân, Quan lại phủ cốc đến dự tiệc, những người này dù là quan hay là thương nhân, thì đều rất thân thiết với Chiết Phủ, tất cả thông tin họ đều biết cả, chỉ cần họ đồng ý đến, thì Chiết đại tướng quân rốt cuộc đang nghĩ gì, chúng ta cũng có cơ sở rồi."
Hắn cười gật đầu nói: "Về đến nơi, bổn đại nhân phải dựa vào thư pháp vô song của mình, tận tay viết thư mời. Lần này phải mời cả mấy vị công tử của Chiết đại tướng quân nữa, ha ha, xem là họ…có đến hay không!"
Tiểu Phàn Lâu, là quán rượu lớn nhất ở Phủ Cốc.
Đông Kinh Biện Lương cũng có một gian Phàn Lâu, chính là Phàn Lâu mà hai nhân vật Lâm Chung và Lục Khiêm trong Thủy Hử đã từng uống rượu ở đó. Đó là quán rượu lớn nhất ở Đông Kinh Biện Lương, vào thời Ngũ Đại, quán rượu ấy vốn là nơi bán buôn rượu và thịt, tên là Bạch Phàn Lâu. Sau này càng ngày càng nổi tiếng, lầu càng ngày càng cao, sau này phát triển thành một kiến trúc có 5 gian nhà, mỗi gian có ba tầng.
Quy mô của nó rốt cuộc lớn đến đâu? Thúy Vân Lầu của Đại Danh Phủ có hơn trăm gian phòng, Bạch Phàn Lâu ở Đông Kinh quy mô không lớn hơn nó là mấy, nhưng một căn có hơn trăm phòng, 5 căn là hơn sáu trăn phòng, có thể nó là quán rượu 5 sao thời Bắc Tống, nổi tiếng khắp thiên hạ, sau đó có người đã xây dựng Tiểu Phàn Lâu ở Phủ Cốc, mượn danh tiếng của Phàn Lâu ở Đông Kinh, quy mô của nó dù không sánh được với Bạch Phàn Lâu ở Đông Kinh Biện Lương, nhưng cũng có đến hơn 100 gian.
Dương Hạo mời khách quý ở đây, cũng được xem là phù hợp với thân phận hiện giờ của hắn. Thư mời của Dương Hạo được gửi đi như hoa bay trên trời, những người đã sớm hiểu tâm ý của Chiết Ngự Huân và những người Tần Gia, Đường Gia, Lý Gia thường xuyên qua lại với Chiết phủ cũng đều đã nắm chắc tình hình trong tay, mặc dù không ai nói kiên quyết, nhưng cũng chẳng có ai từ chối thẳng thừng. Những người đó, dù không có cách nào đánh tiếng được thái độ của Chiết đại tướng quân, nhưng lại có thể suy đoán, nhìn phản ứng của những người này, cũng có thể biết được một số điều, tất cả đều nhận lời. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Dương Hạo sau khi nhận được thư hồi âm, biết được những người được mời nói nếu có thời gian nhất định sẽ đến, trong lòng liền yên tâm rất nhiều. Những người này đã có thái độ như vậy, thì không phải lo lắng gì về sự từ chối gặp mặt của Chiết đại tướng quân ngày hôm nay, Chiết đại tướng quân làm ra vẻ như vậy, thì là để tạo thành thái độ nghiêm khắc cho chính mình thôi, để hắn phải nhượng bộ nhiều hơn nữa. Chiết đại tướng quân đã có nhu cầu với Lô Lĩnh Châu, thì không sợ hắn không nhận lời kết đồng minh, khác biệt chỉ là mình phải nhượng bộ nhiều hơn một chút.
Thấy trời đã ngả về chiều, Dương Hạo thay một bộ áo khoác mới, bước ra khỏi Dịch Trạm, ngồi xe ngựa đến Tiểu Phàn Lâu. Ngồi trong xe ngựa, nhìn những người đi đường, Dương Hạo đột nhiên nghĩ đến người con gái mỹ miều đó, buổi tối hôm ấy quá đường đột, mạo phạm giai nhân, làm cho nàng xấu hổ, không dám gặp lại mình nữa, ngày hôm sau không đến tiễn, chưa kịp hỏi xem nàng ấy ở đâu, giờ đến Phủ Cốc rồi, biết tìm người nơi nao?
Nhiều ngày không gặp, dù là việc quan bận bịu, nhưng hắn vẫn thường xuyên nghĩ đến nàng. Tự bao giờ, người con gái dễ thương hay cười ấy đã khắc sâu vào trái tin hắn, giờ nghĩ lại vẫn thấy ấm lòng. Đang trong mạch suy tư, đột nhiên xe ngựa dừng lại, nghe thấy tiếng người mắng mỏ và tiếng con gái khóc. Dương Hạo vội vàng dừng luồng suy nghĩ, hỏi: "Có chuyện gì thế?"