Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 192 : Phong vân tái khởi
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Đường Diễm Diễm ngồi ở ngoài hành lang, ôm lấy cái bát ngọc ở trong lòng, lắc lắc, háo hức nói:
"Tiếp, nói tiếp đi, sau đó thì thế nào?"
Ngồi cạnh bên cạnh nàng là Đường Uy, giữa hai người có một cái ghế nằm, một lão thái thái tóc trắng xóa, phủ một thảm lông lạc đà trên hông, đang ngủ gà ngủ gật.
Đường Diễm Diễm lúc này đang chế son, như hộ giàu giống Đường gia, là nơi sản xuất son nổi tiếng, đàn bà của phủ thích dùng son tự mình chế. Son này đều là dùng hoa có trong từng mùa như hoa đào, hoa tử, hoa hồng lam, hoa hồng, hoa tường vi, hoa lựu... Vo sạch, chưng với hoa lộ mà thành, một khi dùng, chẳng những tươi đẹp lạ thường, mà còn có vị ngọt.
Son như vậy là sản phẩm tinh khiết từ thiên nhiên, có thể ăn được, Giả Bảo Ngọc thích ăn son trên miệng người khác đó thôi, chính là vì nó là được làm thành từ các loại hoa. Nếu như đổi với những loại sản phẩm hóa trang cao cấp hiện nay có chì thì nó có một yếu tố kích thích sinh dục cao, hắn dám ăn, không trúng độc mà chết, thì cũng trở thành tên ái nam ái nữ.
Đường Uy xua tay nói:
"Thế còn sau đó thì sao. Kiếm pháp của Dương Hạo ngươi cũng đã gặp, võ công vốn không thấp hơn Dật Vân ngươi, Dật Vân lại uống quá nhiều đầu óc quay cuồng, làm sao mà là đối thủ của hắn được. Theo tiểu nhị kia nói, kỳ thực hai người không đấu nổi hai chiêu, hắn lúc đó mới vừa từ trong nước trèo lên, định vịn vào lan can đá mà lên, thì thấy Dật Vân vung một nhát, Dương Hạo nghiêng người né được, hắn liền gõ vào mình, sau đó giật giật té xuống nước hồ, còn rơi trúng vào tên tiểu nhị đó. Tên tiểu nhị còn may mắn né được, nếu không thì, sẽ bị hắn dìm chết. Đấy...uống vào không biết trời đất đâu với đâu..."
Đường Diễm Diễm lại giã một lúc, cúi đầu xuống nghĩ, mở cờ thầm hỏi: "Việc này...đã ầm ĩ khắp Phủ cốc, mọi người đều biết rồi hả?"
"Đúng vậy".
Đường Diễm Diễm đắc chí nói: "Ha ha, cuối cùng cũng có người tranh giành với ta, ta làm người cũng không thất bại như thế phải không?"
Đường Tam Nhi trợn mắt không để ý đến nàng.
Đường Diễm Diễm lại hỏi:
"Thế Dương Hạo đâu? Giờ đang làm gì?"
Đường Uy cười đau khổ nói:
"Còn có thể làm cái gì nữa, hôm trước vì ngươi và Chiết Nhị cô nương đã ầm ĩ dư luận rồi, giờ lại cùng Dật Vân tranh chấp, thế lực Tần gia gì không biết? Hơn nữa lại còn thân mật với Chiết Phủ, ta nghĩ...Dương Hạo có lẽ cũng không muốn gây hận thù với Tần gia, lo lắng làm loạn không thể dàn xếp lại, cho nên sau khi rời khỏi Bích Hà Viện thì trở về trạm dịch. Sáng sớm hôm nay lại đến Bách Hoa Ổ một chuyến, sau đó vội vàng trở về Lô Lĩnh Châu rồi".
Đường Diễm Diễm vui mừng khôn xiết, cười ngây ngô vài tiếng rồi nói:
"Ha ha, ha ha, biết hắn sống không yên ổn là ta vui rồi".
Đường Uy lại nhìn khinh khỉnh một cái, đối với muội muội ngốc này, hắn hết cách, hắn thở dài một tiếng rồi nói: "Muội Nhi à, Ca cần đi Phủ Khai Phong một chuyến, ngươi đi không? Ca đưa ngươi đi giải sầu.
Đường Diễm Diễm mừng khấp khởi, nhảy dựng lên nói: "Tha không đi, ta muốn đi Lô Lĩnh Châu".
Đường Uy giật mình nói: "Ngươi đi Lô Lĩnh Châu làm gì?"
Đường Diễm Diễm đắc ý nói: "Việc buôn bán mà, ta đi Lô Lĩnh Châu làm ăn buôn bán, xem Dương Hạo hắn có dám cản ta tiến vào không? Hừ hừ, nghĩ đến bộ dạng đắc ý của Chiết Tử Du ta phát bực, việc này nếu không xử lý được, ta còn là Đường Diễm Diễm sao?"
Rồi nàng cúi đầu, thất thanh kêu lên: "Ai... vinh dự được nghe ngươi nói chuyện rồi, cánh hoa của ta đã được giã xong, giờ phải đi lọc mới được...". Nói xong ôm bát ngọc chạy nhanh vào phòng.
Đường Uy vuốt sống mũi lẩm bẩm: "Nha đầu này...không có trái tim gì cả..."
Lão thái thái nằm một bên ghế ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên mở mắt ra, liếc mắt một cái nói: "Đứa cháu gái ngoan của ta tính tình vui vẻ, không để bụng chuyện này, cho dù tính nết thế nào, khóc một trận là lại bình thường thôi".
Đường Uy cười đau khổ nói: "Bà nội…"
"Điềm Tửu?"
Dương Hạo nghe cái tên này có vẻ quen quen, rồi tự nhiên nghĩ tới lời của Lý Quang Sầm trêu hắn, liền mừng rỡ nói:
"Ngươi chính là Điềm Tửu, con gái của Mộc Ân?"
Con mắt hoài nghi của cô nương đó nhìn hắn, ngạc nhiên nói:
"Ngươi quen cha ta, ngươi là ai?"
Dương Hạo vội gật đầu rồi nói:
"Quen, quen, ta chính là Lô Lĩnh Châu tri phủ Dương Hạo, cô nương ngươi đã nghe qua tên của ta chưa?"
"Ngươi là thiếu…ồ, ngươi là Dương Hạo?"
Cô nương ấy tay nắm chặt đao, nhìn Dương Hạo từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, vẻ mặt do dự không tin, đúng lúc này, trong cỏ lau lại phát ra một tiếng vang, lại có vài người chui ra, phía trước có một người đội khăn xanh trùm đầu, trên vai đều là hoa lau trắng như tuyết, Dương Hạo không nói chuyện nữa, Mục Vũ bên cạnh đã phấn khởi kêu lên:
"Tỷ tỷ!"
Người đi đến chính là Mục Thanh Tuyền, liếc mắt nhìn thấy phía trước có mấy người này, Mục Thanh Hoàn giật mình, vội hô:
"Điềm Tửu, mau bảo bọn nó bỏ tên xuống. Vị này chính là tri phủ của châu này Dương Hạo đại nhân".
Mục Thanh Tuyền giải thích một lúc, Điềm Tửu liền thè lưỡi, ngại ngùng cười nói:
"Hóa ra ngươi thực là Dương Hạo đại nhân, ha ha ha…, mũi tên lúc nãy của ta không làm ngươi sợ đó chứ?"
Dương Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói:
"Không làm ta sợ, chẳng qua cách bắn tên của cô nương rất cao cường, ta thực sự là rất khâm phục".
Điềm Tửu nhét tên vào sau lưng, nghe hắn khen ngợi, lấy làm đắc ý.
Dương Hạo lại quay sang Mục Thanh Tuyền nói:
"Đi thôi, chúng ta về. Kha phu nhân, khi ta rời khỏi Lô Hà Lĩnh, chúng ta dường như chưa bố trí canh phòng ở một nơi xa như này, giờ sao lại nghiêm ngặt như vậy, còn bắn tên nghênh đón người nữa, nếu là là thương khách, khó tránh khỏi bị làm cho sợ hãi".
Điềm Tửu theo sau, nghe nói những lời này bèn nói:
"Dương Hạo đại nhân, nếu ngươi không phải lén lén lút lút chui ra từ trong bụi cỏ lau kia ra, ta cũng sẽ không bắn mũi tên đó".
Dương Hạo ngây người ra, nhìn Mục Thanh Tuyền ở bên cạnh, mỹ nhân chân dài này bước dài một bước thì bỏ xa những người đi phía sau, hai hàng lông mày của nàng hơi động đậy, thở dài một tiếng nói:
"Dương đại nhân, ngươi có lẽ không biết, mấy ngày ngươi đi, Lô Hà Lĩnh chúng ta đã mấy lần bị tập kích".
Dương Hạo giật mình, lắp bắp nói: "Sao lại như vậy được, bọn địch là những người nào?"