Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 193 : Ăn miếng trả miếng
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Dương Hạo nghe Mục Thanh Tuyền nói mấy câu, không chịu nổi nữa, hắn lập tức ra chỗ xe, đi thẳng đến tri phủ nha môn, lại lệnh cho Bích Túc, Mục Vũ chia nhau đi tìm các quan, hẹn đến gặp mặt ở tri phủ nha môn. Dương Hạo ngồi xe đến tri phủ nha môn, phủi sạch quần áo, thay quan bào, đi thẳng đến đại đường. Nhóm người phụ tá tri phủ là Phạm Tư Kỳ và Bôi Bằng Vũ lúc này cũng đã nghe được tin mà đến.
Dương Hạo thấy các quan chưa đến, liền hỏi phụ tá tri phủ: "Nghe nói họ hàng của Mộc đoàn luyện sứ tìm nơi nương tựa trên thảo nguyên? Dân số khoảng bao nhiêu, giờ bố trí ra sao?"
Bôi Bằng Vũ vội nói: "Đúng vậy đại nhân, họ hàng của Mộc đoàn luyện sứ đã nghe tin mà đến nương tựa, ước tính có khoảng 1322 lều, 5446 người, trong đó phụ nữ, trẻ em và người già đã bố trí ở sau cốc, đào hầm trú ẩn, xây dựng lều lán cho bọn họ ở, tộc người đó mang theo rất nhiều trâu dê ngựa, để tiện cho chăn thả, người già chăn thả ở ngoài bãi cỏ cách cốc hơn mười dặm, xây dựng lều trại chăn thả ở đó".
Lô Lĩnh cốc nói là một cốc, đó là vì ngoài phía trước có lối ra, thì xung quanh đều là dãy núi bao quanh. Sơn cốc này uốn lượn theo từng khúc, thế núi kéo dài về phía sau, nó không phải là một con đường thẳng tắp. Chỗ rộng nhất trong sơn cốc là mười lăm, mười sáu dặm, chỗ hẹp nhất chỉ có năm sáu dặm, qua tri phủ nha môn của Dương Hạo, đi về phía hậu viện, còn có một khoảng không rộng lớn, phải đi ra gần hai mươi dặm, mặt đất mới từ từ bị bó hẹp, mất đi dãy núi trùng điệp.
Theo sự bố trí của Dương Hạo, sau khi mấy vạn dân đăng khí chải vuốt sợi, theo khu hành chính ở trong thôn mà phân biệt hoạch định khu rồi bố trí, từng thôn trang và chợ nhỏ trong sơn cốc được mở ra vô số, kéo dài về phía sau. Không gian mở ra khi vừa mới vào cốc là chi phủ nha môn, bên trái bên phải của tri phủ nha môn dựa vào núi, xây nhà ở cho các quan cấp dưới. Hai bên phía trước cốc, một bên kinh doanh và chỗ ăn chơi như nhà trọ bình dân, hiệu buôn, quán rượu. Tòa nhà hầm gần hai bên cửa cốc được đào thông với nhau, là hầm binh ẩn nấp.
Sự bố trí của Bôi Bằng Vũ, theo tập quán sinh sống của tộc người Lý Quang Sầm, đều đưa đàn bà trẻ em người già vào trong cốc làm công thương, hoặc làm nghề nông, sự sắp xếp đó là hợp lý. Dương Hạo gật đầu nói:
"Bố trí như vậy là rất tốt, cho dù là Khiết Đan hay là các tộc người khác, có nhiều tộc người rất phức tạp, theo tập quán của dân chúng mà đưa ra các điều lệ quản lý khác nhau, ví dụ như xây Nam viện, Bắc viện để phân biệt người Hán và người Khiết Đan. Ở với nhau một thời gian thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, việc này…mất khá nhiều thời gian".
Bôi Bằng Vũ vâng vâng dạ dạ, Dương Hạo lại bỏ một khoảng thời gian để tìm hiểu thêm tình hình dân chúng từ phía bọn họ. Những quan văn võ như Trình Đức Huyền, Lý Quang Sầm, Kha Trấn Ác đều đã lần lượt đến, Dương Hạo ngồi vào vị trí của mình, sau đó mời bọn họ ngồi xuống, rồi mới hỏi tình hình gần đây có sự xung đột với các bộ lạc khác.
Hóa ra, những ngày Dương Hạo không có mặt, việc làm ăn buôn bán của dân chúng Lô Lĩnh Châu và Đảng Hạng Thất Thị rất tấp nập. Phần nhiều dân chúng tạm thời chưa có công ăn việc làm đã cùng nhau vào núi săn thú, hái quả dại, để bán hoặc phơi phóng cất giữ, những động vật mà săn bắt được ướp muối cẩn thận rồi cất, dùng lông thú làm áo lông chuẩn bị cho mùa đông gía lạnh. Cách săn bắt này có tác dụng rất tốt, dân chúng có việc làm, nỗi lo âu trước đây của dân chúng giờ cũng đã mất.
Nhưng một khi thợ săn bọn họ đi xa thì sẽ chạm mặt với các bộ lạc người Khương. Bộ lạc này không lớn, vào khoảng mấy trăm người. Có vài người Khương của bộ lạc sau khi chạm mặt với họ, biết được sự tồn tại của người Hán Lô Hà Lĩnh, liền đem da lông thú vật mà mình săn được đến Lô Hà Lĩnh bán, vì thương nhân qua lại Lô Hà Lĩnh rất nhiều, nên da thú vật của họ đều được bán với giá rất cao, rồi đi mua muối, trà, vải vóc về nhà, họ rất vui vì điều này, sau khi tin này được truyền ra xa, thì có thêm người Khương từ nơi xa đến buôn bán với bọn họ.
Nhưng bộ lạc người Khương không phải tất cả đều là người tốt, họ biết buôn bán, người ở bộ lạc còn tàn ác dã man, có lúc chúng ép mua ép bán, không khỏi phát sinh tranh chấp với Lô Hà Lĩnh. Đồng thời, những thương nhân người Hán này cũng khôn, biết làm giả những thứ đem bán rồi mang bán cho họ, xung đột hai bên ngày càng căng thẳng.
Người Khương bị thiệt, trở về tập trung tộc người gây rối, ban đầu chỉ là đánh nhau của họ hàng, bạn bè, sau thì trở thành chiến tranh của toàn bộ lạc. Trình Đức Huyền vốn còn mang những chuyện này làm thành tranh cãi của toàn dân, muốn để cho triều đình xử lý, nhưng người Khương nào biết Vương pháp là gì, ban đầu là chúng tìm đến gây sự, sau thì trở thành đánh giữa đường cho hả giận, cướp bóc những thương nhân giàu có.
Nhân mã được tập hợp lại ngày càng nhiều, bọn chúng gào thét núi rừng, làm cường đạo, coi Lô Hà Lĩnh là miếng mồi ngon mà xâu xé. Hai vị đoàn luyện sứ Lý Quang Sầm và Kha Trấn Ác vội tổ chức phòng thủ, đánh vài trận với chúng, xung đột hai bên ngày càng khốc liệt, trở thành trận chiến giữa người Hán Lô Hà Lĩnh và người Khương.
Để phòng bọn chúng bất ngờ tấn công dân chúng Lô Hà Lĩnh, cướp đoạt hàng hóa, nên Kha đoàn luyện mới lệnh cho trạm canh gác tứ phía, nhưng những dân tráng canh gác này không phải là đối thủ của người Khương, dân chúng Lô Lĩnh Châu bị thiệt thòi lớn. May mà lúc này mấy nghìn tộc người của Lý Quang Sầm đã từ thảo nguyên trở về, bộ tộc bất luận là già trẻ trai gái, có vũ khí hay không, Mộc Ân chọn ra trai tráng trong đó thêm vào bát dân đoàn, lúc này sức chiến đấu mới mạnh lên. xem tại TruyenFull.vn
Dương Hạo nghe xong, hai mày nhíu lại, quay sang nói với Lý Quang Sầm:
"Mộc lão, những tên người Khương này là tộc người của Đảng Hạng Thị nào?"
Lúc đó hắn mới nghĩ ra, hắn có mối quan hệ mật thiết với Đảng Hạng Thất Thị, là cộng chúa của Thất Thị, lẽ nào trói buộc không nổi những tên người Khương này.
Lý Quang Sầm nhìn hắn liền hiểu được bụng dạ hắn đang nghĩ gì, liền nói:
"Phủ đài đại nhân, người Khương có rất nhiều nhánh bộ lạc không lệ thuộc, cái gọi là Đảng Hạng Bát Thị, chỉ là Bát Thị lớn nhất của khu Hoành Sơn. Bộ lớn nhất chính là Dã Ly Thị, nhưng còn có rất nhiều bộ lạc khác, có lớn có nhỏ, rải rác ở khu Hoành Sơn, đông thì có khoảng ba năm trăm chiếc lều tộc người, nhỏ thì chỉ có mấy chục lều tộc người, tổng số là 1340000 lều. Chúng vừa săn bắt, vừa học được cách trồng trọt của người Hán, có một bộ lạc thiện chiến như bộ lạc người Khương và Dã Ly Thị, hơn nữa còn am hiểu tác chiến vùng núi, không bị Hạ Châu và Lân phủ quản lý".
Dương Hạo vuốt mũi, ngạc nhiên nói:
"Người Khương có hàng vạn lều, ít nhất thì cũng có sáu bảy vạn người, đông như vậy giữa trời đất mênh mông, ba thế lực không để ý đến sao?"
Khi Trình Đức Huyền từ Phách Châu hướng Bắc Hán đã cẩn thận nghiên cứu về tình hình địa lý, trình độ hiểu biết của người tây bắc, tình hình ở đây cũng có hiểu một chút, thấy Dương Hạo không hiểu, bèn nói:
"Phủ đài đại nhân, người Khương phân tán ở khu núi non Hoành Sơn, vốn không dễ quản lý, vả lại dân chúng dũng mãnh, cho nên cho dù là Hạ Châu hay Phủ Châu đều lấy việc trấn an bọn chúng là chính".
Dương Hạo hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói:
"Cái gì gọi là trấn an?"
Trình Đức Huyền mỉm cười, từ từ nói:
"Cái gọi là trấn an, chính là chức quan mà người Khương Hoành Sơn này nắm giữ, cho bổng lộc, không nộp thuế, chỉ mong bọn chúng không đến gây chuyện là tốt lắm rồi. Người Khương Hoành Sơn dã tính khó lường, cư dân hỗn tạp hơn người Hán. Nếu chúng mà hướng Hạ Châu thì sẽ ảnh hưởng luôn đến Lân Châu, khó cai quản lũ người này".
Hắn không biết đảng người của Mộc Ân là người Khương, cho nên không kiêng dè gì mà bình xét, thấy Dương Hạo chăm chú nghe, liền uống một hớp trà, chậm rãi nói:
"Người Tống ta và người Khương kia có thói quen khác nhau. Khác ở chỗ về địa lý, có khai hóa hay không, nhưng điểm thực dụng nhất là thủ lĩnh của các bộ lạc có phải là người Tống hay không. Có tuân thủ theo người Tống là thục hộ. Nhưng thục hộ này luôn không đổi, khi thần phục Tống thành thục phiên, một ngày nào đó làm phản, thì lại thành bọn mọi rợ.
"Chẳng những muốn đánh mà còn muốn đánh cho chúng chết hết đi, đánh cho chúng tan xác, đánh cho bọn chúng sợ đến mức mười năm sau nghĩ đến Lô Lĩnh Châu ta mà kinh hồn bạt vía".
Lý Quang Sầm lo lắng nói:
"Tập quán của người Khương là, có thù có báo…"
Dương Hạo ngắt lời hắn:
"Nghĩa phụ, nếu ta từ thuở nhỏ sinh ra ở vùng thảo nguyên Hạ Châu, tuy không phải người Khương, song cũng theo tập quán của chúng. Thuở nhỏ nhìn mãi mà thành quen, lời nói và việc làm đều tự hình thành cái bản năng của mình, nhưng không phải tất cả người Khương đều giữ lại bản năng này.
Người Khương Hoành Sơn sống ở hai bên núi Hoành Sơn, sống cùng với Hồi Hất, Thổ Phiên và người Hán, có trồng cây, có săn bắt, có du mục, phong tục vốn đã thay đổi. Hơn nữa các thế lực vì để lôi kéo bọn chúng, mà luôn cho bọn chúng những lợi ích, khiến cho bọn chúng trở nên bất chấp đạo lý. Bọn chúng tuy vẫn duy trì sự dũng mãnh của mình, nhưng về những tập quán trước đây thì người Khương trên thảo nguyên đã không còn nữa. Người như chúng đã trở nên ác, chúng bắt nạt kẻ yếu, nên sẽ không vì một tập quán cổ hủ mà nói chuyện đạo lý đâu.
Chúng ta ở Lô Lĩnh Châu, nếu muốn ổn định lòng dân, thì cần phải làm cho bọn địch biết sợ là gì. Bảo vệ thì chắc chắn là cần rồi, nhưng không phải bây giờ. Hai phủ Lân Châu có thế lực hùng mạnh, cho nên khi bọn chúng dựa vào ân, bộ tộc này tự biết là mình không thể chiếm được mà bỏ qua, mới bằng lòng chịu cách trấn an.
Còn chúng ta có cái gì mà đi trấn an? Giờ tình hình thế này, một khi dàn xếp ổn thỏa, để chúng càng thêm coi thường ta thì sẽ vẫn bắt nạt ta. Nếu như dàn xếp ổn thỏa như vậy, dân chúng Lô Hà Lĩnh ta bị coi là gì? Những thương nhân có thù mà không thể trả, sự an toàn không được bảo đảm, ai còn dám đến đây nữa?
Phải hung hăng, mạnh mẽ mà giáo huấn bọn chúng một bài học, làm cho chúng hiểu được chúng ta lợi hại thế nào, đó mới chính là cái gọi là Vương đạo. Giờ chúng ta có Dã Ly Thị, lôi kéo một bộ lạc lớn Dã Ly Thị, thì chúng sẽ không hợp lực với nhau được, thì sức mạnh của chúng sẽ giảm đi đáng kể, ta đánh cho chúng biết đau, phải sợ ta, thì từ nay về sau chúng mới không dám quấy nhiễu chúng ta nữa, khi đó dân chúng và thương nhân Lô Lĩnh Châu mới tin tưởng chúng ta".
Giữa các bộ tộc người Khương thường xuyên chém giết nhau, ví dụ như giữa Đảng Hạng Thất Thị và Hạ Châu Thác Bạt Thị, những năm gần đây không ngừng chém giết, thua thì thôi, chưa từng có cảnh có thù thì trả. Vì người Khương rất nóng tính, chuyện có thù thì phải trả cho nên dân bị ảnh hưởng, hơn nữa lại còn hung hãn hơn, mọi người đều cảm thấy không thể gây nên thù hận với chúng.
Một lý do nữa, là thủ đoạn trả thù của Dương Hạo quá độc ác, cho nên Lý Quang Sầm lo lắng lần trả thù này sẽ dốc toàn lực để mà được ăn cả ngã về không, giờ nghe Dương Hạo phân tích như vậy, Lý Quang Sầm gật đầu lia lịa, hắn không ngờ Dương Hạo tới đây không lâu mà lại hiểu rõ người Khương đến vậy, lòng lấy làm cảm phục và tin tưởng vô cùng.
Tiễn Lý Quang Sầm xong, Dương Hạo trở về đại đường rồi ngồi xuống nghĩ, đại đường im ắng không một tiếng động, hắn ngồi ở một cái chiếu màu đỏ, tập trung suy nghĩ. Thực ra tình hình của người Khương, hắn chỉ biết sơ sơ một phần nào đó thôi. Mà những kiến thức hắn có được chưa chắc đã giống với tình hình bây giờ.
Những kinh nghiệm của hắn cho thấy, có một cái gọi là hung hãn, là cái mà khiến cho người ta không dám bắt nạt, là cái mà bọn vô lại lấy cái đạo của người quân tử để tự trói buộc chính mình, sau đó lại qua lại với mình. Chúng tạo mối quan hệ với mình xong, thì cũng chỉ là trả công, nhưng một khi có cơ hội, những cái xa hoa hào nhoáng của mình sẽ bị bọn vô lại đập vỡ ngay lập tức, tiền bạc lúc ấy không còn giá trị gì nữa.
Có một câu nói nổi tiếng thế này: "Chúng ta đối với phái phản động và hành vi phản động của giai cấp phản động thì tuyệt đối không được nói đến nhân chính". Dương Hạo thiết nghĩ, mình trước tiên phải đánh cho hắn sợ, sau hắn mới ngoan ngoãn ngồi xuống nghe mình giảng đạo lý, bởi vì loại ti tiện vô lại vốn rất ương ngạnh.
Để xây dựng được một Lô Lĩnh Châu, thì nhất thiết phải có một lực lượng quân sự vững mạnh, lợi nhuận mà buôn bán mang lại là rất lớn, đòi hỏi có một lực lượng quân sự hùng mạnh để bảo vệ, và thế lực mà hắn có thể dựa vào chính là Phủ Châu gần hắn nhất.
Nghĩ đến đây, Dương Hạo thở dài: "Nhưng nhận binh giáp, vũ khí của Phủ Châu, hơn nữa còn nhờ họ huấn luyện, cái này…không thể tránh được dấu vết đánh Phủ Châu. Mình xuất thân từ một tên thuộc hạ của Trình Thế Hùng nên đã bị Quan Gia đề phòng. Giờ hắn và Phủ Châu Chiết Thị qua lại với nhau, Triệu Quan Gia biết tin, sẽ thế nào đây? Bên cạnh còn có Trình Đức Huyền nữa, việc này vốn không thể che mắt nổi phủ Khai Phong.
"Dứt khoát cố gắng đứng sang bên Chiết Ngự Huân, tranh thủ cơ hội trở thành thế lực thứ tư?"
Dương Hạo lắc đầu, không tin đứng trước một Triệu Khuông Dận có tài thao lược quân sự, một chính trị gia, quân sự gia trải qua nhiều năm thao luyện, bản thân mình có thể thay đổi lịch sử sao, thay đổi kết cục của tây bắc sao? Ba thế lực tây bắc, chỉ có một thế lực kháng cự thành công kế sách của Đại Tống, lập nên một nước riêng, tạo thành thế chân vạc với Đại Tống và Khiết Đan, đó chính là Đại Hạ. Lô Lĩnh Châu là một nơi chập hẹp, nhỏ bé, không thể thực hiện chiến lược đánh thọc sâu, lại không có một nguồn binh sĩ, nguồn tài nguyên nào, cho dù đưa Gia Cát Khổng Minh đến cũng không biết xoay sở thế nào với tình hình này.
Dương Hạo lắc đầu cười gượng:
"Từ xưa đến nay, Tiết trấn một phương, trong phủ, e là không có ai giống mình. Việc này khó đây vì phải giải quyết một cách thích đáng nhất, cho thương nhân có lòng tin, để buôn bán của khu vực Lô Lĩnh Châu hưng thịnh trở lại".
Dương Hạo đau đầu suy nghĩ, Dương Tấn Thành ở đâu chạy đến vui mừng nói:
"Phủ đài đại nhân, phủ đài đại nhân, lại có một đội thương nhân đến đây rồi, hơn nữa, ước chừng có khoảng hơn hai mươi xe ngựa. Đề tên là của Lý Ngọc Xương viên ngoại.
"Sao, bọn họ an toàn đến châu này rồi sao? Mau, mau, bản phủ đích thân đi đón họ".
Dương Hạo nghe vậy xong vui mừng quá đỗi, giờ Lô Lĩnh Châu bị người Khương làm loạn, các thương nhân đều sợ hãi mà không đến nữa, giờ có đoàn thương nhân đông như vậy đến, nếu như bảo đảm cho bọn họ qua lại giao dịch an toàn thì sẽ lấy được lại lòng tin của các thương nhân khác.
Dương Hạo sửa sang lại quần áo, đi ra khỏi phủ đón đoàn thương nhân. Đi ra đến ngoài phủ, thúc ngựa đi về hướng tây, đến nơi có đoàn thương nhân đang đứng ở hầm trú ẩn. Có rất nhiều người đang khuân vác đồ đạc xuống, nào thì giường tơ vàng gỗ lim, bồn cầu hoa văn tinh tế, bàn ghế dài, giá để áo mũ, bình phong chim yến… Có đến bảy tám tên tiểu nha hoàn đang chạy đi chạy lại đôn đốc:
"Nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi, cẩn thận chút…"
Dương Hạo thấy vậy, ngạc nhiên hỏi luôn:
"Tấn Thành, ngươi không nói sai đó chứ…đây chính là đại thương nhân hả? Sao ta nhìn lại là một khuê nữ của một gia đình nhỉ?"