Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 197 : Nhân đao, bá đao, pháp đao
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Trình Đức Huyền không hề sợ hãi, Lâm Bằng Vũ nổi giận đùng đùng. Hai người mặt lạnh lùng tiến vào hiệu buôn Lý gia, người hầu hiệu buôn Lý gia thấy tri phủ đại nhân vừa đến, phán quan và chủ bộ cũng đến, lấy làm kinh ngạc. Tên hầu cúi đầu nghênh đón nói:
"Hai vị đại nhân, tới tìm Lý viên ngoại hay là tới tìm tri phủ đại nhân vậy?"
Lâm Bằng Vũ trừng mắt nói:
"Phủ tôn đại nhân ở chỗ Lý viên ngoại sao?"
Tên hầu cười nói:
"Không ạ, tri phủ đại nhân vừa mới đến tìm Đường đại cô nương ạ".
Trình Đức Huyền và Lâm Bằng Vũ đã tới hiệu buôn Lý gia, nhưng lại không biết chỗ ở của Đường Diễm Diễm, liền hừ một tiếng nói:
"Ta có việc quan trọng muốn bẩm phủ đài, đưa chúng ta tới đó".
"Vâng, vâng, mời hai vị qua bên này".
Tên hầu dẫn hai người tới sân Đường Diễm Diễm, vừa đi vừa nói:
"Chúng ta đang nói, tri phủ đại nhân của chúng ta thực là văn võ song toàn, chiến đấu bảo vệ dân, thật là kỳ tài. Vừa ở ngoài cốc thì gặp hơn hai mươi tên thích khách, tri phủ đại nhân chúng ta liền xuống ngựa, rút kiếm giết địch, thực là dũng mãnh…"
Lâm Bằng Vũ vừa nghe, không khỏi ngạc nhiên, vội vàng dừng lại hỏi:
"Cái gì, tri phủ đại nhân gặp thích khách ngoài cốc? Có…có hơn hai mươi tên thích khách? Đại nhân có bị thương không?"
Tên hầu cười nói:
"Nếu không phải đại nhân chúng ta văn võ song toàn, thì…hắc hắc…hơn hai mươi tên thích khách, chưa động đến được cái lông của đại nhân, Dương đại nhân chúng ta không sao cả".
Hắn còn chưa nói hết, thì thấy một người đầu đầy máu lảo đảo đi đến, Lâm Bằng Vũ nhìn thấy người này đầu be bét máu, nhìn không rõ mặt mũi, hắn há hốc mồm đứng nguyên chỗ cũ. Trình Đức Huyền thì như con thỏ nhảy dựng lên, toan rút kiếm, mắt hắn như tia lửa điện, ngơ ngác nhìn tên đó, thấy khó nhận ra hắn, nhưng quan phục thì rất quen, hơi do dự.
Tên đó nghe thấy có tiếng nói, liền lau máu trên mặt, tiến đến nhìn rõ ba người họ, thì vui mừng, kéo tay áo Lâm Bằng Vũ nói nhỏ:
"Lâm lão cẩn thận, bên trong…có thích khách…ta bị trúng…một ám khí vô cùng lớn, ngươi mau…phái người…đi…bảo vệ…Đường cô nương…"
Dương Hạo nói xong, nghiêng người, đổ sụp xuống đất.
***
"Cha, cha à, có tên quan người Hán phúc thẩm vụ của Mẫu Y Kha tỷ tỷ rồi".
Một đứa bé kháu khỉnh chạy đến trước lều nhà mình, quay mặt ra người đàn ông cao lớn đang bện cỏ. Người đàn ông cao lớn này là nô lệ được Dương Hạo cứu từ Đông Dương Trại, nghe đứa con nói vậy, tay hơi run run rồi lại buồn rầu không nói gì.
"Hoành Nhi, lại đây".
Người đàn bà trung niên ngồi xổm ở bên cạnh đang bện cỏ gọi một tiếng, kéo đứa trẻ vào lòng mình, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán nó, nhỏ giọng nói:
"Hoành Nhi, đây là đất của người Hán, con không được tự tiện chạy ra ngoài chơi, tránh xảy ra chuyện, nếu bọn trẻ người Hán bắt nạt con, chắc chắn sẽ rất tàn nhẫn, không được gây chuyện với chúng, nhớ chưa con?"
Dương Hạo đích thân dẫn đại quân, vô số lần từng trải và có kinh nghiệm, theo luật pháp mà giết người đã không thể lay động trái tim hắn, hắn không nhìn cái xác chết không đầu kia, gấp thư án lại, ra nâng thiếu nữ kia đứng dậy, nhỏ giọng nói:
"Mẫu Y Kha cô nương, ngươi đứng lên đi. Ngươi bị lăng nhục, cha chết thảm, là do bản quan không cai quản tốt dân chúng, là sai lầm của bản quan, giờ ngươi chỉ có một mình, không kế sinh nhai, bản quan đã bàn bạc với Lý viên ngoại của châu này, giúp ngươi tìm một công việc nhẹ nhàng ở hiệu buôn Lý gia, lát nữa, ngươi theo bọn họ đi xem xem, nếu vừa ý thì ở đó mà làm, coi như cũng có cái nghề".
"Đại nhân…"
Mẫu Y Kha lại quỳ xuống lần nữa, theo tập quán trên thảo nguyên khi nhận ơn của người khác thì quỳ xuống hôn giầy, nên nàng quỳ xuống ôm lấy giầy hắn mà khóc.
Kha Trấn Áp ngồi ngay bên cạnh, thấy vậy liền nhẹ thở dài, cảm thấy rất thoải mái. Bên cạnh tai Mục Thanh Tuyền giật giật, ghé sát tai hắn nói nhỏ: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Giờ ngươi yên tâm rồi nhé!"
Mục Thanh Tuyền không có chức tước gì, nhưng tài trí của nàng thì không ai sánh bằng, khi ở Mục Kha Trại, nàng được toàn quyền phụ trách các công việc canh phòng, đến Lô Lĩnh Châu, cũng trở thành trợ thủ đắc lực, dù không có chức danh đoàn luyện gì, nhưng lại tương đương danh đoàn luyện, vì nàng thích mặc quần áo con trai, ra vào không có trở ngại gì lớn, nên nơi này cũng có vị thế của nàng.
Kha Trấn Áp nhẹ gật đầu, Mục Thanh Tuyền mỉm cười theo.
Thủ lĩnh các trại thuộc phủ châu, tuy không phải quan lại, thực ra đều kiêm chức quan Phủ Châu Chiết Thị Tư phong, cũng có khối đệ tử đảm nhiệm chức tướng tá trong quân Chiết Thị. Mấy trai đinh Mục gia ngoài Mục Vũ tuổi còn nhỏ ra, còn lại đều ở trong quân của Chiết Thị, Mục Kha Trại sao lại có mối quan hệ mật thiết với Phủ Châu Chiết Thị? Sao lại đánh cược đệ tử Mộc Vũ vô lý, đem những chức quan vô cớ đặt cho những người thân thích của Mục Kha Trại?
Dương Hạo truyền thư tín đến Mục Kha Trại, phải gọi Mục Vũ đến trước, lúc dân tráng của Mục Kha Trại giúp đỡ, thì bọn họ bèn đem tin tức báo với quân chúa Xích Trung, rồi từ chỗ hắn chuyển đến Phủ Châu Chiết đại tướng quân, sau khi được Chiết đại tướng quân cho phép, bọn họ mới đến Lô Lĩnh. Giúp đỡ Dương Hạo là có thực, lời nói và hành động thì cũng chỉ là nhiệm vụ.
Mục tiểu đệ tuổi còn nhỏ, không làm được chuyện đại sự, chỉ làm thị vệ của Dương Hạo, nhưng hắn nói lời nào ra lời ấy, rất trung thành với Dương Hạo. Nhưng Mục Thanh Tuyền rất lo lắng, một khi Lô Lĩnh Châu không một lòng một dạ với Phủ Cốc, mà lại đứng về phía triều đình, là địch với Phủ Châu Chiết Thị, lúc đó tiểu đệ lại trung thành và tận tâm với Dương Hạo, mấy vị huynh trưởng của hắn lại làm tướng trong quân Chiết Thị, đó chẳng phải giống như hai huynh đệ của Lân Châu Dương gia đó thôi, sẽ chẳng bao giờ đoàn tụ với nhau, thậm chí còn xảy ra xung đột vũ trang.
Giờ thấy Dương Hạo nói được làm được, bọn họ dần dần đã yên tâm hơn. Họ đã nhận được chỉ thị của Phủ Châu, không biết Chiết đại tướng quân có mục đích gì, giờ đã bắt đầu ủng hộ vị tri phủ Lô Lĩnh này, gần đây còn vận chuyển áo giáp vũ khí đến, viện trợ cho Dương Hạo lập quân đội, mục đích chính là nâng đỡ hắn, để hắn nảy sinh dã tâm tạo một thế lực mới của tây bắc.
Lo lắng hiện giờ chính là, lòng trung thành của hắn đối với Khai phong là bao nhiêu phần trăm. Mà Dương Hạo nói được làm được, có nhiều điểm thay đổi chóng mặt, dấu diếm cả triều đình. Một khi hắn công khai, triều đình Đại Tống sẽ không dung tha cho hắn, phong cách của hắn, vốn là phong cách của lũ phản động, cứ như vậy, hợp ý Phủ Châu, giữa bọn họ, tương lai nhất định là sự liên minh Lân Châu và Phủ Châu.
Dương Hạo thực ra giờ vẫn chưa có dã tâm gì, hắn phải trụ được ở tây bắc, không có bất kì khả năng nào nghiêng về Phủ Châu và Lân Châu, dấu triều đình mọi sự hợp tác cũng là điều bất đắc dĩ. Nếu hắn có dã tâm, thì đã cẩn thận, cảnh giác từng bước khi chào đón người ngựa Mục Kha Trại, hắn sao có thể nghĩ đến mối quan hệ mật thiết giữa chúng và Phủ Châu? Hắn chẳng nghĩ ngợi gì, cho nên mới đối xử bình thường như thế.
Còn về hắn thiếu kính nể với triều đình, thay đổi cách hành sự nhanh chóng, không giống với khuôn phép cũ, là quan mà, hơn nữa hắn là thế hệ sau, đối với tôn ti trên dưới, quyền hành của Hoàng Đế vốn đã thiếu đi sự kính nể so với các quan đương thời.
Dương Hạo lại một lần nữa đỡ Mẫu Y Kha dậy, an ủi nàng, rồi chắp tay hướng Lý Hưng, dân chúng người Khương mới đến nói:
"Các vị, giờ các vị đều là dân của Lô Lĩnh Châu rồi, thì phải tuân thủ theo luật pháp của Lô Lĩnh Châu, nhận sự bảo hộ luật pháp của Lô Lĩnh Châu, trong con mắt bản quan, ngang ngược dã man sẽ không tồn tại được lâu, ở đây mới là con đường tìm điểm chung, gác lại điểm bất đồng, thì bách tính môn dân mới có thể sống hòa thuận. Ai đó ức hiếp người Khương, hoặc có xung đột, bổn quan sẽ không tha, các ngươi cứ yên tâm.
Hôm nay Lâm chủ bộ cũng theo bản quan đến đây, đợi lát nữa hắn sẽ cho các ngươi đăng kí hộ tịch. Các vị trước đã làm gì, giỏi làm gì thì hãy nói. Bản phủ sẽ căn cứ theo những sở trường của các vị mà sắp xếp công việc hợp lý hoặc nông nghiệp hoặc chăn thả, hoặc thợ thuyền hoặc buôn bán, sẽ không để cho các ngươi thất nghiệp".
Người Khương nghe xong, tất cả đều quỳ xuống vái lạy hắn, miệng lẩm bẩm gì đó. Lúc nãy còn kính nể, giờ đã thành lòng thành kính với vị tri phủ này.
Lý Hưng hơi do dự, rồi cũng sải bước về phía trước, quỳ xuống chân Dương Hạo, trịnh trọng dập đầu xuống, rồi ngẩng lên nói:
"Tri phủ đại nhân, giờ cường địch rình rập Lô Lĩnh Châu, tiểu nhân có chút tài nghệ, nghĩ là sẽ có ích cho đại nhân. Nếu đại nhân chiêu mộ tiểu nhân làm bộ hạ của người, tiểu nhân nguyện tận tâm tận lực, hiến hết tài nghệ mà mình có vì đại nhân".
Dương Hạo nhướn mày lên hỏi:
"Không biết sở trường của tráng sĩ có được bao nhiêu năm rồi?"
Lý Hưng há mồm không nói câu gì, nhìn xung quanh, rồi đột ngột đứng lên…