Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 198 : Lễ vật
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Dương Hạo dở khóc dở cười khi thấy Lý Hưng như vậy. Lý Quang Sầm ngồi một bên cũng thấy ngạc nhiên. Trên thảo nguyên, nhà nào cũng phải có cung. Nhà nào cũng phải có tiễn. Cung và tiễn, nhà nhà đều sử dụng, và dường như mọi nhà đều am hiểu kĩ thuật làm cung tiễn, người Hán Trung Nguyên không bằng họ được, vì họ dùng cả đời để chế tạo công cụ, như việc mỗi ngày đều phải bắn cung mới chịu được vậy. Chiến sĩ Trung Nguyên nếu luyện cung mười năm thì có lẽ cũng không bằng họ. Cuộc sống gian khổ, đặc biệt là môi trường tự nhiên đã bảo đảm cho sự tiến bộ không ngừng về kỹ thuật bắn cung của họ. Cho dù là dân tộc nào, thì cũng có điểm mạnh này.
Dương Hạo đã hỏi Lý Hưng xem có sở trường gì, hắn định nói xong lại thôi, dáng vẻ như chuyện bí mật lắm, rồi sau đó hắn theo đến tri phủ nha môn, Dương Hạo đưa hắn vào tận trong hậu đường, muốn hỏi cho ra câu trả lời là gì.
Lý Hưng thấy hắn không có hứng thú, vội nói:
"Đại nhân, cái mà tiểu nhân làm không thể nói rõ ra được.
Cung tiễn mà tiểu nhân làm, không giống với cung tiễn mà thuộc hạ đại nhân làm, càng không giống với cung phổ thông trên thảo nguyên".
Dương Hạo cười nói:
"Ồ, có gì không giống vậy, ngươi nói ta nghe".
Lý Hưng thân hình cao lớn, nhưng diện mạo hoàn toàn bình thường, nhưng hơi xấu xí, hắn nghĩ vài giây rồi nói:
"Đại nhân, cung mà tiểu nhân làm được dùng những lõi cây chắc nhưng có độ nhún thật dẻo, thật bền để làm thân cung, tiểu nhân phải tìm những sợi dây rừng thật bền, thật dẻo để làm dây. Thân cung dài ba thước hai tấc, dây cung dài hai thước năm tấc, linh hoạt mà kiên cố, trong vòng hai trăm bốn mươi bước sẽ bắn trúng cây thì tên thể xuyên qua nửa thân cây, ba trăm bốn mươi bước mà bắn tên thì có thể xuyên qua áo giáp.
Lý Hưng nói xong mặt lộ đầy vẻ tự tin, Dương Hạo nghe xong ngạc nhiên vô cùng. Lý Hưng không ngờ Dương Hạo lại đờ người ra như vậy,hắn thấy vị quan tri phủ không nói gì, liền nói:
"Đại nhân không thích vũ khí của tiểu nhân sao?"
Hắn nào biết Dương Hạo không phải là không thích vũ khí của hắn mà là đang suy nghĩ về binh khí đó. Vị đại nhân họ Dương sẽ không hiểu được cái cung tiễn mà hắn nói có hình dáng ra làm sao. Lý Quang Sầm đứng một bên nghe hiểu. Lý Hưng lần này nói xong, uống một ngụm trà.
Hắn uống chậm rãi, rò xét. Bỗng nhiên Dương Hạo rồi nhảy dựng lên nói:
"Ngươi nói cái gì? Một mũi tên bắn ra trong vòng hai trăm bốn mươi bước thì có thể xuyên cây, ba trăm bốn mươi bước thì xuyên áo giáp? Làm sao có thể như vậy được, làm sao có thể được Lý Hưng à, ngươi không cần nói quá như vậy".
Lý Hưng khom người nói: "Tiểu nhân không dám nói dối đại nhân, cung bình thường mới có 500 cân lực, và cung bình thường thì cũng sẽ không bắn được như vậy và nếu là người khỏe mạnh, đương nhiên cũng sẽ không bắn mạnh được như vậy. Nhưng cung mà tiểu nhân làm ra, không phải mượn lực của vật khác, trai tráng bình thường cũng có thể bắn, không bắn nổi ba trăm bốn mươi bước, thì vẫn có thể bắn hai trăm bốn mươi bước và có thể bắn xuyên người".
"Làm sao có thể như vậy được, không thể như vậy được, ngươi không phải lừa lão phu đó chứ?"
Lý Quang Sầm tròn mắt kinh ngạc. Dương Hạo đang ngồi ở đằng kia trầm ngâm suy nghĩ, thấy Lý Quang Sầm như vậy mới bất giác đứng dậy, Lý Quang Sầm và Lý Hưng cùng nhìn Dương Hạo, không biết Dương Hạo có hiểu tại sao như vậy không? Dương Hạo nói:
"Cung này…đương nhiên có thể như vậy rồi.
Trên thế giới lúc ấy chưa từng có loại cung nào có lực bắn mạnh như vậy. Mãi năm trăm năm sau, ở phương Tây có một cây trường cung, cũng giống như cung mà Lý Hưng nói.
Trường cung có tính năng gì?
Lực kéo của nó khoảng bảy mươi cân. Cự ly bắn cũng không quá hai trăm bốn mươi mét.
Còn cung mà Lý Hưng nói có tính năng gì?
Chiếc cung tuy nhỏ nhưng rất chắc chắn, lực bắn cung gấp đôi so với trường cung. Hai trăm bốn mươi bước bằng ba trăm bảy mươi mét, ba trăm bốn mươi bước bằng năm trăm hai mươi mét.
Khi chiến tranh công phòng thành lũy của Trung Nguyên, song phương dùng nó thì tất không có hiệu quả rõ ràng, nhưng nếu như tác chiến trên thảo nguyên, có cung có nỏ, song không có thứ gì che chắn, mà cung tiễn của mình lại có lực bắn gấp đôi so với cung tiễn của địch, nó có thể bắn xuyên áo giáp thì còn gì lợi hơn?
Cho dù là thời đại binh khí nào đi chăng nữa, binh khí mới hay cũ thì cũng chỉ cần vũ khí đó ưu việt, chiếm ưu thế trong chiến tranh thì sẽ được chuộng dùng nhất. Lúc này Dương Hạo đã hiểu được, liền tiếp tục hỏi kỹ thêm Lý Hưng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Nên mới nói, triều đình biết rồi thì sẽ ra sao? Tình hình hiện nay, ngay cả hai thế lực Chiết Dương cũng không vào kinh thành nhậm chức, triều đình cũng chỉ có thể giả điếc. Binh mã của Hạ Châu, lương thảo tự dự trữ, danh là quân thần của Đại Tống, nhưng thực ra lại là quân chủ của Hạ Châu, triều đình có làm gì được họ đâu?"
Dương Hạo nói:
"Con không bàn đến chuyện triều chính, con chỉ không muốn Lô Lĩnh Châuc bị mất tấc đất nào. Mấy việc kia để cho Quan Gia lo liệu".
Hắn mới nói đến đây, Bích Túc đi rón rén vào sân. Dương Hạo thấy vậy vội hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Bích Túc nói nhỏ:
"Đại nhân, Đường cô nương nấu cho đại nhân bát canh".
Bích Túc nói xong, Dương Hạo nhìn ra sân thấy Đường Diễm Diễm đang đi đến. Nàng mặc một chiếc áo màu hoa đào, váy màu xanh da trời đậm, phần eo áo có điểm một chiếc lá đào nhỏ, người đẹp, tao nhã như tranh.
Dương Hạo thấy nàng xách một chiếc làn, có vẻ khá nặng, món quà đó là dành tặng cho hắn dưỡng thương chăng?
"Đường cô nương, tại hạ chỉ có vết thương nhỏ mà thôi, còn làm phiền nàng như vậy, thực khiến ta áy náy quá".
Dương Hạo tiến ra đón, cầm lấy chiếc làn của Đường Diễm Diễm dẫn vào phòng khách, Lý Quang Sầm đứng lên, ho một tiếng rồi nói:
"Đại nhân, ti chức còn có vài việc cần xử lý, xin cáo từ".
"Ồ…Được, tạm biệt Mộc đại nhân".
Dương Hạo nhìn nghĩa phụ, chắp tay thi lễ, đợi hắn ra ngoài, thì xoay người lại, thấy Đường đại cô nương vẫn chưa ngồi xuống, vẫn đứng ở đằng kia nhìn hắn.
Dương Hạo phát hiện ra hôm nay Đường Diễm Diễm có gì đó rất lạ, còn tưởng rằng nàng vì mình bị thương mà đến, trong lòng rất áy náy, liền lảng tránh cười ha ha, nói đùa:
"Ồ, Đường cô nương hôm nay qua vì áy náy chuyện hôm qua sao? Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, thực sự là không sao cả, xem ra ta đến lúc đó là không may, ha ha, ta nào đã được gặp cô nương, vậy mà đã bị thương. Đầu bị tê dại, mang họa vào thân, lần trước ở ngoài cốc thì bị rắn cắn, lần thứ ba là ở Tiểu Phàn lầu, gặp Lý Kế Quân. Còn lần này…ha ha…tất cả đều là ý trời…"
Đường Diễm Diễm nói:
"Đại nhân ý nói Diễm Diễm là đồ xui xẻo, mới làm liên lụy đến đại nhân?"
Dương Hạo thấy mình đùa có phần hơi quá, ngượng ngùng cười nói:
"Ồ, ta nói quá lời rồi, Dương Hạo…chỉ đùa chút thôi".
Đường Diễm Diễm khẽ thở dài, nàng xoay người sang bên cạnh cầm lấy cái giỏ, nhấc chiếc bình màu xanh đen có hình hoa mai ra, rồi lại lấy một cái bát ngọc, rót ra một bát canh thơm nức, đưa đến trước mặt hắn nói:
"Hôm qua, vô ý làm thương đại nhân, Diễm Diễm áy náy vô cùng, hôm nay mang bát súp gà này đến đây để đại nhân tẩm bổ, mong đại nhân nhận cho".
Dương Hạo thấy nàng rất thành tâm, cảm động vô cùng, vội đưa hai tay ra đỡ bát cháo, nói:
"Cũng do Dương Hạo vội vàng quá, không thông báo trước, cô nương không cần trách mình như vậy, bát canh này, Dương Hạo xin nhận".