Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 206 : Họa thủy

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


"Đại nhân, khụ khụ, đại nhân tình hình này………thế này không ổn."



Mộc Ân hai mắt đã đỏ sọng như hai mắt thỏ đang chạy lại: "Đại nhân, cứ tiếp tục như vậy, không cần đợi mưa lớn xuống, người của chúng ta sẽ bị tổn hại trầm trọng quá nửa dưới trận mưa đá này, đến lúc đó bọn họ thúc ngựa xông lên doanh trại chúng ta tất bị đánh tan tành. Đám hàng hóa này sớm muộn gì cũng mất thôi, hay là quyết tâm một lần bỏ tất cả mọi thứ chủ động nghênh chiến thôi."



Chủ động nghênh chiến đương nhiên không khó. Nhưng nếu cứ như vậy, cho dù đánh đuổi được Lý Quanh nghiễm cũng có ý nghĩa gì nữa? Dương Hạo nhìn những Mộc Trung đang nước mắt ròng ròng, lại nhìn về phía những người còn chưa chiến đấu, những binh sĩ đó sẽ phải chết dưới mưa đá này. Nhất thời trong lòng đau như dao cắt, câu nói "bỏ lại hàng hóa, phát động tấn công" lại chẳng có cách nào nói ra lời.



Hắn nhìn trái nhìn phải, mọi người đều đang hướng đôi mắt nhìn hắn mà trông mong chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Ánh mắt hắn chầm chậm dừng lại trên khuôn mặt Đường Diễm Diễm, đang cầm một chiếc khăn tay ướt đẫm nước mắt, thấy hắn đang nhìn về phía mình, lập tức giật mình, lắp bắp nói: "Huynh……Huynh nhìn ta làm gì, không phải lại muốn trách ta đã khiến huynh xui xẻo chứ! Cái này rõ ràng là họa do huynh rước đến chứ không phải ra là tai họa…….."



Ánh mắt Dương Hạo chợt lóe sáng, đột nhiên hét lớn: "Tai họa? không sai, tai họa, chính là tai họa."



"Hả?" Đường Diễm Diễm ngạc nhiên nhìn hắn, vẻ mặt hoang mang.



"Nàng không phải tai họa, ta mới là tai họa." Dương Hạo quay người về phía Mộc Ân, sắc mặt vui mừng nói: "Ta có một kế để thoát vòng vây. Mục tiêu của Lý Quang Nghiễm chính là ta. Nếu ta và đám thương nhân tách ra tất có thể khiến họ trốn tránh và giải quyết được khó khăn trước mắt."



Mộc Ân kinh ngạc thất sắc nói: "Đại nhân không thể mạo hiểm! Nếu muốn dẫn dụ kẻ địch, để tôi đi!"



Dương Hạo đẩy hắn ra, vội vàng đi ra vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại. Hắn nhìn Đường Diễm Diễm một cái thật kì lạ, ân cần nói: "Nàng…..hãy tự biết bảo vệ cho bản thân mình nhé." truyện được lấy tại TruyenFull.vn



"Được." Đường Diễm Diễm dùng hết sức gật đầu một cái. Trên khuôn mặt tình cảm không thể kiềm chế hé miệng cười, nàng đương nhiên nghe được ra từ trong những lời nói của Dương Hạo khoảnh khắc ấy sự quan tâm thân thiết sâu sắc. Nếu chỉ có ở trong thời khắc nguy hiểm như thế này Dương Hạo mới đối với nàng thể hiện ra sự quan tâm và tình cảm hiền hòa, nàng nguyện ngày ngày chiến tranh không dứt. Nhìn ngây người theo bóng người Dương Hạo đang rời đi, Đường Diễm Diễm long lanh nước mắt, nhẫn nại bước nhanh về phía giữa của doanh trại.



Dương Hạo quay người cũng Mộc Ân tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "……..Lý Quang Nghiễm kẻ này có thể đem theo chỉ hơn hai trăm người rời khỏi chỗ cư trú, thâm nhập sâu vào địa bàn của người Khương Hoành Sơn bày mưu phục kích ta, có thể thấy rõ người này không chỉ quả cảm, mà còn dám liều lĩnh mạo hiểm. Nhưng trên đường hắn đi đã nghe nói đến uy phong cửa Lô Lĩnh Châu chúng ta! Có thể nhẫn nhịn chu toàn để qua thời cơ giết ta ở bên dòng sông Vô Định, mãi đến khi thời cơ tốt ngày như vậy đến mới động thủ. Hơn nữa luôn luôn dùng kế, cho đến giờ chưa từng muốn tiếp xúc đối mặt trực diện với ta, tình tình lại có chút xảo trá đa nghi, cực kì cẩn thận, người này nhẫn tâm như sói, gian xảo như cáo, không để hắn nhìn rõ mặt của ta, hắn sẽ không bao giờ trúng kế."



Mộc Ân còn đang định nói thêm, đột nhiên có hơn mười viên đá từ không trung rơi xuống! Bọn họ vội vàng giương khiên lên bảo vệ cho Dương Hạo ở giữa, Dương Hạo bình tĩnh nói: "Sự việc cấp bách không cần nói nhiều lời. Ngươi hãy ở lại, nhất định phải vì ta mà bảo vệ cho tốt trận thế, hãy chăm sóc tốt cho đám thương cổ và hàng hóa đó, sự an toàn của bọn họ chính là nguồn sống sự tồn tại ngày hôm nay của Lô Lĩnh Châu chúng ta. Chỉ cần ra dẫn dụ được Lý Quang Nghiêm đi xa, ngươi lập tức đem người men theo bờ sông, dựa thế mà dựng trại. Đợi sau khi ta dụ quân binh đuổi theo, cứ đi men theo dòng sông mà tìm ngươi. Mộc Khôi, ngươi chọn ra mười mấy người cưỡi ngựa tinh nhanh, chọn ra những con ngựa khỏe nhất nhanh nhất theo ta đi ra ngoài."




Dương Hạo khuôn mặt đầm đìa nước, giục ngựa phi nước kiệu, Đường Diễm Diễm ngồi đằng trước mặt hắn, dù không quay đầu lại, cũng cảm nhận được sự tức giận của hắn. Nhưng trong lúc đó quả thật không phải lúc giải thích, nàng chẳng nói điều gì, chỉ dùng hai chân kẹp chặt vào bụng ngựa, cứ theo vó ngựa chạy mà chồm cả lên để giảm bớt áp lực trên đường đi.



Đám sương mù lớn như vậy, lại đang rơi vào thế trận tiến công của địch có một thế mạnh đó là không thể dùng được cung tiễn, hơn nữa bên tấn công hay tháo chạy đều không thể dự liệu trước. Nhưng Lý Quang Nghiễm trúng kế Dương Hạo, vừa nhận ra là hắn muốn phá vòng vây ra ngoài liền kêu gọi thổi la tập trung toàn bộ người ngựa vây quang truy đuổi. Trong sương mù không phân biệt được thứ gì hay phương hướng nam bắc, cứ chạy mãi chạy mãi, cứ thỉnh thoảng lại có kẻ xông đến. Dương Hạo đem theo Đường Diễm Diễm nên không cách nào chiến đấu, chỉ có thể thúc ngựa chạy nhanh, cứ như đang chạy trong mê cung, đi đông đi tây đụng vật cản, quay đầu nhìn lại đám thị vệ đi theo đã mất hút chỉ còn lại một mình Mộc Khôi vẫn đang giương mắt cố gắng đuổi theo một tấc không rời.



Cũng không biết đã đi được bao xa, đằng sau vẫn thấy tiếng vó ngựa truy đuổi, trên ngựa của Dương Hạo chở hai người nên sức ngựa không đủ. Tốc độ dần dần chậm lại, Mộc Khôi cắn răng một cái lớn tiếng nói: "Đại nhân, hãy nhanh chóng chạy về phía trước, đừng quay đầu lại tiểu nhân sẽ cản đường kẻ truy đuổi." Nói rồi quay đầu ngựa cầm chắc cây đao lớn trong tay.



Truy binh phía sau đã đuổi đến, từ trong sương mù dày đặc xuyên ra, thấy trước mặt có một người đơn thương độc mã đang đứng lẳng lặng. Sương mù thổi xuyên qua chân ngựa, người đó trông uy phong lẫm liệt như thiên binh hạ phàm. Người đó hét lớn một tiếng, ghìm dây cương, rồi phi thẳng về phía Mộc Khôi. Hai chân Mộc Khôi bành ra thúc lực vào ngựa, cây đao lớn dựng thẳng đứng xuống, lớn tiếng hét lên trong sương mù, đại đao lóe sáng chặt bay đầu người kia, máu chảy lênh láng.



"Đùng đùng" một tiếng sấm sét nổ vang trời, mặt đất đột nhiên nổi gió lớn, dường như trong khoảnh khắc đám sương mù đang giăng đầy trời liền bị quét sạch, nhưng những hạt mưa to như hạt đậu liên tục rơi xuống xối xả, quất mạnh vào mặt người đau rát.



Dương Hạo mừng rỡ: "Tốt! Mưa to một chút, đám người của Lý Quang Nghiễm càng khó để cưỡi ngựa đuổi theo. Cúi thấp xuống." Hắn nhấn mạnh vai Đường Diễm Diễm một cái, cúi người lên lưng nàng, che mưa.



"Nàng chạy ra đây làm cái gì?"



"Ta….ta muốn giúp huynh, huynh chỉ đem theo có mười mấy người, ta chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ………"



"Thật là làm loạn, một người con gái như nàng, nếu rơi vào trong tay bọn chúng, sẽ ra sao nàng biết không?"



" Ta… Ta……." Đường Diễm Diễm rơm rớm nước mắt.



Dương Hạo trong lòng thấy mềm nhũn, nói: "Thôi không nói nữa. Ta không thật không ngờ người của Lý Quang Nghiễm trong đám sương mù mà vẫn có cách thông tin liên lạc đặc biệt với nhau, liên lạc như vậy quả rất nhanh, nếu không phải nàng dẫn dụ địch đi xa, ta cũng khó thoát được. Rẽ về bên trái!"