Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 207 : Giết người không dao

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


Mưa bắt đầu rơi càng ngày càng nặng hạt, hiệu quả che chắn của mưa to không bằng được sương mù, nhưng gió thổi đột ngột, làm hai mắt khó mở to, lại thêm việc nước mưa đổ xuống, đường đi trở nên trơn trượt lầy lội, đường phía trước càng thêm phần khó đi, nhưng Dương Hạo lại yên tâm hơn.



Đằng sau lưng vẫn còn vài kẻ truy binh sống chết bám theo không tha, nhưng trận mưa lớn thế này vừa rơi, không cần lo lắng đến mũi tên bọn họ bắn từ đằng sau. Hơn nữa bọn họ cũng chẳng cách nào dùng lực thông báo nhiều người đi đến hướng này đuổi theo được, chỉ phải thoát khỏi mấy tên này là có thể thật sự an toàn rồi.



Mưa càng lúc càng to, đúng như một trận cuồng phong, khiến cho hai mắt người chẳng thể mở được ra. Con chiến mã của Dương Hạo bắt đầu hít thở nặng nhọc, sức ngựa dần dần suy yếu. Con ngựa này dù là hùng mãnh nhưng phải trở hai người rong ruổi trong khoảng thời gian lâu như vậy cũng đã không còn bao nhiêu sức lực, lại thêm mưa gió bão lớn càng khó đi tiếp.



Phía trước nhìn thấy có một đoạn sườn núi, chạy lên đỉnh núi, sau khi ngựa xông lên sườn núi không thể tiếp tục tiến lên nữa, bởi vì con đường phía trước toàn đá sỏi đá vụn sắc nhọn. Dương Hạo quay người, đỡ lấy vòng eo của Đường Diễm Diễm, ôm nàng xuống ngựa, hai chân hắn bởi vì cưỡi ngựa quá lâu đã có chút tê dần, vừa đưa Đường Diễm Diễm xuống tự hắn lăn xuống té ngã.



"Đi, lên núi thôi!" Dương Hạo bỏ con chiến mã ở lại, cầm lấy bàn tay nhỏ của Đường Diễm Diễm chạy lên núi, đường núi gập ghềnh, cây lớn che gần hết không gian, ngựa của đối phương cũng không thể lên được núi. Ở nơi có sẵn sự che chắn như vậy cơ hội sống sót cao hơn ở nơi thảo nguyên không chút che chắn.



Hai truy binh Ngân Châu giả trang thành người dân của bộ tộc Bạch Linh Thị cũng đuổi theo, hai người thấy Dương Hạo và Đường Diễm Diễm đang chạy lên trên núi, liền nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, rút đao ra từ phía sau đuổi gấp theo. Mưa càng lúc càng to, những hạt mưa to như hạt đậu từ trong sương mù đang tan, từ rải rác đã tơi ngày càng dày hạt. Đường Diễm Diễm chỉ mặc một bộ quần áo mỏng lụa nên khi ướt làm lộ cả thân hình của nàng. Vừa chạy bộ ngực phập phồng thật quyến rũ, nàng lấy tay ôm lấy ngực, che lấy người cũng không xong, thật là vừa tức vừa xấu hổ.



Cũng may lúc này Dương Hạo lại chẳng có rảnh đề nhìn nàng, hắn một tay kéo theo Đường Diễm Diễm, vừa vội vàng quay đầu lại nhìn đằng sau, chạy trước đối phương chừng nửa sườn núi, lại thêm mấy cây đại thụ che khuất cho phần lớn nước mưa to, gió từ trên cây thổi đến càng khiến người ta lạnh run. Dương Hạo nhìn thấy hai tên truy binh Ngân Châu đã gần lắm rồi, liền cắn răng một cái hét lớn: "Nàng mau đi trốn, ta đi giết bọn họ."



Dương Hạo rút kiếm ra quay đầu lại, đôi giày hắn đi gặp phải mưa, lại đi trên đường núi bám đầy đất sét vàng, lúc đó cảm giác như nặng đến cả mười cân, đến thân người của hắn cũng trở nên chậm chạp hơn. Lại thêm việc trước khi xuất phát, để bảo toàn an toàn, Mộc Ân đã đưa cho hắn vài thứ, lúc ngồi trên ngựa đương nhiên không vấn đề, lúc này đi bộ chiến đấu, trên người đeo thêm mấy chục cân gánh nặng thân hình lại càng nặng nề.


Lúc này hắn đem theo hơn hai mươi cối toàn phong pháo liền phát huy tác dụng lớn nhất có thể. Những chiếc toàn phong cối thực ra không phải để chuẩn bị cho đám người của Dương Hạo, loại vũ khí này tốc độ bắn không bằng cung tên, trên thảo nguyên khi đánh liều chết tác dụng rất có hạn. Trong dự định ban đầu của hắn, hai trăm tinh quan của hắn như một con đao sắc bén, Dương Hạo dù đem theo bảy tám trăm thị vệ tùy tùng cũng không phải địch thủ của hắn.



Nhưng do lần này đi dự tiệc Dương Hạo lại làm sao đem theo đúng bảy tám trăm người, sức chiến đấu cho dù yếu nhưng cũng là một đội quân. Cứ cho là cắt được sáu bảy trăm cái đầu heo nhưng muốn cắt được đầu Dương Hạo không phải dễ dàng. Nếu hắn chạy thoát, khó có thể chắc chắn hắn không đi vào vùng của người Khương gần đó. Hắn và người Khương Hoành Sơn có giao tình, mấy kẻ này khi thì theo người Hán, khi thì đổ về theo Hạ Châu. Cái đám tộc Khương chỉ biết đến lợi ích này khó có thể bảo đảm không có một tên nào đó gan to tày trời xuất đầu bảo vệ cho hắn, lúc đó toàn phong pháo hay lượng lớn các quả cầu lửa, khói thuốc độc hắn đem theo được dùng đối phó lại với đám người Khương vũ khí thô sơ.



Ai ngờ vũ khí này cuối cùng vẫn là dùng vào cuộc chiến với Dương Hạo, lại có thêm sự hỗ trợ giúp sức của sương mù, cung tên chẳng thể sử dụng, uy lực của toàn phong pháo gia tăng đáng kể. Cuối cùng cũng ép Dương Hạo chạy ra.Sau khi Dương Hạo chạy ra, Lý Quang Nghiễm phân thành ba người một nhóm chia nhau đi truy sát, một khi phát hiện được dấu tích khả nghi phải lập tức bắn tên liên lạc với người gần đó, nhưng do mưa lớn, âm thanh bị át đi, tác dụng không còn, đuổi theo tới nơi này trước sau cũng chỉ có hai tên.



Hai tên đó trèo lên những đỉnh núi, chỉ thấy nơi này cỏ cây rậm rạp toàn cổ thụ cao lớn, vì thế sức mưa cũng được giảm bớt, trong cơn mưa dầm dề có ba thi thể đang nằm, hai người vội vàng chạy lại. Bọn họ nắm chặt cây thương, liếc nhìn về phía nhau, rồi từng bước từng bước tiến về nơi gần đó ở phía trước………



Trên mặt đất có một thi thể nằm ngửa, yết hầu hắn bị cắt đôi, nước mưa rửa sạch nhìn thấy toàn là thịt trắng bệch, chẳng còn lấy nửa giọt máu nào, khuôn mặt người đó cũng trắng bệch, chết bất đắc kì tử.



Hai kẻ đều nhận ra người này, hắn chính là đồng bọn của họ, họ nuốt nước bọt, tiếp tục đi về phía trước xem xét, không xa chỗ đó còn đang nằm một kẻ khác, sau lưng còn cắm một đoạn đoản kiếm, nhìn quần áo, cũng chính là người của bọn chúng.



Hai người cẩn thận đi qua, dùng thương đâm xuống, kẻ đó bị lật qua, vừa nhìn tướng mại, quả nhiên cũng là người mình, hai người thở phào một cái, lại quay lại xem người thứ ba. Đây là một người con gái, mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, đang im lìm quỳ trên mặt đất, nước mưa ướt hết khuôn mặt trắng như ngọc của nàng, khuôn mặt nàng rất đẹp, da thịt rất trắng, nõn nà tựa như từng hạt mưa châu không cách nào ngưng lại được trên khuôn mặt nàng, nhưng nàng có đôi lông mi thật dài đang như đọng những giọt nước mưa, giống như thủy tinh đọng trên cánh hoa.



Người của nàng không có chỗ nào không giống một đóa hoa ngậm châu, ngưng sương đọng mưa, tuyệt đẹp.