Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 211 : Đi ngược lại đường cũ

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


Ánh mặt trời buổi chiều đỏ như màu máu, nhuốm cả một vùng trời.



Thảo nguyên khá cằn cỗi, những đám cỏ vàng như màu tóc, ở đây một đám, ở đó một đám, đám cỏ giờ đây đã bị những người mục dân thu hoạch gần hết, trên mặt đất giờ chỉ còn thưa thớt vài đám, đang đợi được chuyển vào lều.



Từng đàn cừu cũng như những đám mây, trôi lững lờ trên thảm cỏ thảo nguyên, những vết tích cỏ bị gặm lưu lại trên mặt thảo nguyên. Tiểu Dã Khả Nhi và Kham Mạt Nhi cùng nhau đi từ núi ra, đến một chỗ cao phóng tầm mắt ra tứ phía.



Từng đám mây chầm chậm trôi dạt trên nền trời xanh như màu ngọc, những đám mây trắng đó thấp đến độ dường như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể chạm vào chúng. Trước mặt họ là mấy trăm con cừu, nếu người nào chưa từng nhìn thấy nông trường đến đây vào lúc này, có lẽ sẽ phải giật mình vì sự vĩ đại của đàn cừu. Nhưng một bộ lạc, ít nhất cũng phải đảm bảo mỗi người có khoảng 10 con cừu, mới có thể đáp ứng được những đồ dùng hàng ngày cần thiết. Nếu nói đến dân số của Dã Ly Thị Tộc, đám cừu này đúng là không nhiều.



Nhưng giờ đây, ở Hạ Châu, Lý Thị và Thổ Ba đang tranh đấu dữ dội, để làm lung lạc bộ lạc, nên sự bóc lột đối với họ đã giảm đi, hơn nữa họ đã bí mật làm ăn buôn bán với Lô Lĩnh Châu kiếm được một món tiền lớn, họ tin tưởng rằng mùa xuân năm sau dần dần sẽ khôi phục được nguyên khí, bầy cừu và ngựa sẽ lớn mạnh lên. Đồng cỏ là một vấn đề, nhưng còn có núi làm bổ sung, thông qua việc làm ăn với Lô Lĩnh Châu đổi lấy được ít lương thực, tình hình sẽ được cải thiện hơn một chút.



Trên mặt đất là từng đám cừu, cách đó không xa là lều của Dã Ly Thị. Không có lan can, đáng lẽ ra chỗ cửa lớn phải có một hàng rào thấp, ở giữa là một cái cổng có thể xếp vừa hai chiếc xe, hàng rào vươn ra hai bên phải trái một khoảng mười mét. Ngoài khu vực đó vẫn là một đồng cỏ mênh mông.



Hàng rào và cửa lớn như vậy chỉ mang tính tượng trưng, ở ngoài cửa lớn là một cán cờ cao, trên cán cờ không có lá cờ, nhưng lại được buộc một đám đuôi ngựa. Đuôi ngựa bay phấp phới trong không gian, đó chính là biểu trưng của bộ lạc Dã Ly Thị.



Ngoài ra, đang có hơn hai mươi chiếc xe đang đi dọc theo cửa lớn đó vào trong lều, có khoảng hơn hai trăm hộ vệ. Kham Mạt Nhi ngồi trên yên, nhìn đội hình ở đằng xa đó. Chú ngựa ở dưới chân nàng đang nhàn nhã cúi đầu gặm cỏ. Bên yên ngựa là một con chim điểu và một con cáo. Người có con mắt nhìn nhất định sẽ nhận ra, trên bộ lông trắng như tuyết của con cáo không bị một vết trầy xước nào, nhưng ở chỗ đôi mắt lại có máu, một mũi tên đã đâm trúng vào mắt nó, mới có thể bảo vệ được bộ lông đẹp đến thế, từ đó có thể bán với giá cao. Và cô gái có tài bắn cung như vậy đúng là đáng khâm phục.



"Tiểu Dã Khả Nhi, tên Dương Hạo này đúng là cừ lắm. Những người đứng đầu các bộ lạc ở Hoành Sơn ai nấy đều giảo hoạt hơn cả hồ ly tinh. Bất kể là Lân Châu, Phủ Châu hay chúng ta, muốn kết giao với họ đều rất đau đầu. Giờ đây bọn họ lại chịu ngoan ngoãn đến họp mặt, còn mang đến nhiều đồ để bán như thế này, chẳng phải đã coi Dương Hạo là thần tài thật rồi sao?"



Nàng đá đá vào bụng ngựa, bước lên đằng trước mấy bước, rồi lại cười nói: "Ta không biết họ có thể kiếm được tiền từ tên Dương Hạo đó hay không, nhưng Dương Hạo nhất định đã kiếm được món hời lớn từ họ. Còn hai ngày nữa mới đến ngày họp mặt chính thức, mà đã có nhiều bộ lạc đã đến từ bây giờ rồi, đống rượu Dương Hạo vận chuyển đến đã bán hết hơn một nửa rồi, chúng ta cũng kiếm được lợi lộc từ việc đó. Những người khách mượn lều bạt của chúng ta để ở, ăn thịt dê cừu chúng ta cung cấp. Tiền kiếm được vào mấy ngày nay quả thực không ít."



Tiểu Dã Khả Nhi nghe nàng ấy mở miệng là nhắc đến tên Dương Hạo, mặc dù trong lời nói không có chút sắc thái cung kính, cũng chẳng có nét bái phục nào, nhưng vẫn hơi ghen. Hắn hừ một tiếng, rồi ngẩng mặt lên nói: "Thế thì đã sao chứ? Người bá chủ trên thảo nguyên này cần phải giỏi cưỡi ngựa bắn cung và võ nghệ, một người có tiền chỉ giống một con cừu béo mà thôi. Có con sói nào mà lại không để nó vào tầm mắt cơ chứ? Những người đàn ông trên thảo nguyên phải có bản lĩnh thật sự mới có thể đứng đầu thiên hạ được."


Mễ Kỳ Lâm Nạp quay mặt đi, hung hăn gọi: "Cát Ni Mã Dịch, đến đây."



Một người thiếu nữ ăn mặc rách rưới sợ hãi nép nép đứng ở chỗ không xa lắm, Mễ Kỳ Lâm Nạp bước đến, nắm lấy thiếu nữ đó, rồi kéo đến trước mặt Diệp Chi Tuyền, nịnh hót nói: "Ông chủ Diệp à, ông xem, đây là con gái của ta, ta đem nó đến đây làm hầu hạ cho ông để trả nợ, còn mong lần này ông chủ Diệp cho ta đổi thêm hai bình rượu ngon nữa."



"Con gái ông?" Diệp Chi Tuyền trố mắt, chỉ thấy thiếu nữ trước mắt mới chạc 11, 12 tuổi, quần áo rách nát, đầu tóc bù xù, nhưng mặt mũi cũng sáng sủa, nếu được trang điểm đàng hoàng, có lẽ sẽ đẹp hơn, hắn kinh ngạc nói: "Chỉ để đổi lấy hai bình rượu, ông...ông còn đem cả con gái ra hay sao?"



Mễ Kỳ Lâm Nạp cười, nói: "Ôi, đứa con gái sinh ra chỉ để đổi chác mua bán thôi, ông chủ Diệp là người giàu có, nó đi theo ông, còn có thể ăn no bụng, thế chẳng phải được hưởng phúc rồi hay sao? Ông chủ Diệp, nếu ông nhìn nó thuận mắt thì có thể....hì hì....cho thôi thêm một bình rượu nữa hay không?"



Dù là mua một đứa nha đầu, thế nào cũng phải cần đến 800 đồng, số tiền đó có thể mua được bao nhiêu rượu cơ chứ? Diệp Thi Tuyền nhíu mày, nghĩ bụng: "Người trên thảo nguyên thật là kỳ lạ, nhân sâm quý trăm năm, xương hổ, còn cả con gái, trong mắt họ chẳng bằng một vò rượu đểu, hì! Nếu ta đổi nghề chuyên làm ăn với họ, có lẽ sẽ kiếm được không ít đâu. nguồn TruyenFull.vn



Thếu nữ đó thấy Diệp Chi Tuyền nhìn khắp người mình thăm dò, sợ hãi nép đằng sau lưng cha, Mễ Kỳ Lâm Nạp vui vẻ hẳn lên, biết Diệp Chi Tuyền đã thích nó rồi, vội vàng đẩy con gái đến trước mặt mình, cười hì hì nói: "Ông chủ Diệp à, ông xem... Dùng Các Ni Mã Dịch của ta để đổi rượu, còn có thể....đổi được thêm mấy bình nữa?"



Hắn liếm liếm môi, tham lam nhìn vào đống rượu được xếp ngay ngắn đằng sau Diệp Chi Tuyền. Diệp Chi Tuyền thu chân về, cất cao giọng nói: "Ta ở đây, dưới ta còn có mấy người nữa, đúng là cần một người chăm sóc.Ừm... con gái của ông có biết chăm sóc người khác không? Giặt giũ cơm nước, hầu hạ chè cháo, ngoan ngoãn chứ?"



Vừa nói đến đây, hai con ngựa ở đằng xa một trước một sau vội vã chạy đến, dừng kít lại trước lều của hắn, người thiếu nữ ngồi trên con ngựa đằng trước giơ tay lên chỉ, rồi nói: "Người buôn rượu đó ở đây."



"Ai ai ai...ai buôn rượu hả? Bổn thiếu gia là người làm ăn lớn, Kham Mạt Nhi cô nương à, nàng không thể gọi ta một tiếng ông chủ Diệp được sao?" Diệp Chi Tuyền bực mình ngước mặt lên, chợt nhìn thấy người đằng sau Kham Mạt Nhi, bất chợt ôi chà lên một tiếng, rồi nói: "Trời ạ, rốt cuộc người cũng đến rồi."



Dương Hạo xuống ngựa, hai chân còn chưa kịp hết tê, bước lên đằng trước hai bước, Diệp Chi Tuyền biết đạo làm người, vội vàng bước lên đằng trước đỡ, Dương Hạo nhìn thấy con chim ưng trên vai hắn, mặt lộ ra niềm vui, nói; "Mau, Mau vào trong, ta cần viết thư, phải đưa đi ngay bây giờ."



"Vâng vâng vâng, ngài chầm chậm thôi." Diệp Chi Tuyền không dám nói thêm, vội vàng đỡ hắn vào trong lều, Mễ Kỳ Lâm Nạp đảo mắt, rồi nói lớn: "Ông chủ Tuyền, ông không phản đối có nghĩa là đồng ý rồi nhé. Con gái ta tặng cho ông, ta không nợ tiền rượu của ông nữa rồi." Hắn vừa nói vừa bước đến trong lều, giơ tay cầm hai bình rượu giắt vào trong người, rồi lại thò tay lấy thêm một bình nữa, những người ở bên cạnh ngăn lại, Mễ Kỳ Lâm Nạp nói lớn: "Ông chủ Diệp đã đồng ý rồi." Vừa nói, vừa đẩy con gái lên trước mặt, ôm mấy bình rượu rồi cắm đầu chạy, không biết đã thu được bao nhiêu lời từ vụ này.