Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 212 : Chiến lược
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Bức thư này của Dương Hạo viết rất nhanh, những lời cần nói hắn đã nghĩ kỹ trên đường đến đây, kế hoạch đã rõ như lòng bàn tay, đặt bút viết tự nhiên chữ tuôn ra rất nhanh. Hắn viết lại hoàn cảnh của mình lúc này và những phân tích của mình với tình hình trước mắt, sau đó là nói lên kế hoạch của hắn, kệ hoạch này hắn viết rất tỉ mỉ, cái này chính là "lên chiến lược".
Việc hắn nghĩ đến, ít nhất cũng phải xảy ra tại địa điểm cách đây hàng trăm dặm, hơn nữa là nơi hắn chưa từng đến. Còn về việc chiến lược lần này có thành công được hay không, điều đó còn phải xem sự việc phát triển thế nào và những cơ hội xung quanh nó liệu có phù hợp cới bản chiến lược này hay không.
Thảo dân phẫn nộ, máu chảy đầu rơi, thiên tử phẫn nộ, huyết chảy thành sông. Đây chính là đạo lý quyền lực lớn nhỏ khác nhau sẽ tạo thành những kết quả khác nhau. Khi Dương Hạo đặt bút viết những hàng chữ xiêu vẹo, hắn đã cảm nhận được ma lực của quyền lực. Một cây bút mềm mại, trong quá trình viết lên từng con chữ, như có thiên binh vạn mã đang rong ruổi trên sa trường, biết bao cảnh chết chóc tang thương, là có bấy nhiêu gia đình bị hủy hoại bởi chiến tranh, biết bao thứ đã tồn tại hàng trăm năm nay vì đó là hủy diệt, vì đó mà tái sinh.
Nhưng cây bút này chở đi trách nhiệm nặng nề. Nhiệm vụ quan trọng, hi vọng của biết bao người đang đổ dồn lên vai hắn, nhất cử nhất động của hắn, mang đến chết chóc cho một số người, đồng thời cũng mang đến hi vọng sống cho những người khác. Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng của mình có thể mất bất cứ lúc nào, nếu phán đoán có chút gì sai lệch, thì sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, quyền lực thế này, có mấy ai dám giơ thân mình ra đảm nhận? Dương Hạo viết xong mật thư, xem đi xem lại mấy lần, trầm tư một hồi lâu, lúc này mới cuộn tờ giấy lại.
Thời Tống Triều đã có ám ngữ quân sự, những ám ngữ quân sự thường là dùng thơ Đường để viết, phải xác định trước một vài câu thơ đặc biết, để biểu đạt quân hướng, quân lương, nhân mã, hành quân, thế lực của địch và ta, ý nghĩa biểu đạt của nhưng câu ám ngữ này quá đơn giản, không thể đáp ứng được yêu cầu của bức thư Dương Hạo, hắn cần phải viết hết tất cả những điều tai nghe mắt thấy và cả những phân tích của bán thân mình.
Dương Hạo không phải là loại lãnh đạo thô bạo đơn giản, chỉ yêu cầu quân binh đi chiến đấu mà không bảo cho họ phải chiến đấu thế nào. Muốn để cho binh sĩ mình dốc hết sức mà đánh thì phải cho họ biết ý nghĩa của việc làm đó nằm ở đâu, vì vậy hắn đã viết lại tường tận kế hoạch của mình.
Mật thư đã quấn xong, Diệp Chi Tuyền liền đưa đến một ống trúc nhỏ, Dương Hạo nhét mật thư vào trong ống trúc, rồi dán một thứ keo đặc biệt chắc lên đầu ống, đậy chặt lại. Dương Hạo giờ đây đã bí mật thiết lập một cơ cấu tình báo: bay. Năng lượng của "Bay" lúc bây giờ vẫn còn nhỏ, không thể bì được với tình bảo của Châu Phủ Chiết Gia. Tác dụng trước mắt của nó chỉ là truyền tin, tác dụng tình báo còn rất nhỏ.
Nhưng "bay" của Dương Hạo phần lớn sử dụng bồ câu đưa thư và chim ưng, điểm này tạo được hiệu suất lớn hơn so với đa số những tình báo khác, giá trị của tình báo nằm ở tốc độ, kịp thời, có tốc độ nhanh nhất, điều đó đã trở thành nét độc đáo của "bay". Nhưng dùng bồ câu đưa thư và chim ưng để đưa tin, chịu sự ảnh hưởng của thời thiết và những loài chim khác, còn phải nghĩ đến đường tên của thợ săn, nên khả năng bị tiết lộ bí mật của nó cao hơn hẳn so với dùng sức người để truyền tin.
Dương Hạo nói giọng trầm xuống: "Tiểu Dã Khả Nhi, việc này hết sức hệ trọng, nếu bỏ lỡ quân cơ, ngươi không chịu trách nhiệm được đâu."
Tiểu Dã Khả Nhi vô cùng cứng đầu, ngươi càng làm rắn, ta sẽ làm rắn hơn, đang định nói thê, Kham Mạt Nhi ở một bên vội kéo vai hắn, nói nhỏ mấy câu, như đang khuyên nhủ hắn, Tiểu Dã Khả Nhi nghe vậy mới miễn cưỡng gật đầu, hừm một tiếng, rồi quay người đi.
Dương Hạo kéo Đường Diễm Diễm, nói nhỏ: "Nàng nói nhiều rồi đó, lại còn Dương đại nhân nữa chứ, giờ không phải lúc so sánh xem ai mạnh hơn ai, ta đi gặp Tô Ca đại nhân, nàng nghie ngơi đi, thân phận của chúng ta cần phải được bảo mật."
Đường Diễm Diễm lè lưỡi, gật đầu liên tục, Dương Hạo bèn vội đi theo Tiểu Dã Khả Nhi và Kham Mạt Nhi.
Tô Ca là người đứng đầu bộ lạc, không chỉ có quyền lực tuyệt đối với cả bộ lạc, mà còn có bầy trâu, cừu lớn nhất bộ lạc, lều của ông ta cũng là lớn nhất ở đây, xây dựng ở vị trí giữa bộ lạc. Bên cạnh lều của ông ta có những mũi tên bằng trúc cắm thành một hình tròn, trong hình tròn đó có một cái lều to và ba lều nhỏ.
Tiểu Dã Khả Nhi dẫn Dương Hạo đến của nhà hắn, đến trước cửa của căn lều to, đang thò tay vén tấm vải cửa, liền nghe thấy tiếng của người phụ nữ nhiều tuổi truyền ra, tiếp đó là tiếng của một người phụ nữ trung niên không ngừng tranh biện với bà ta, hai người nói rất nhanh, tiếng Hán và tiếng Khương trộn lẫn với nhau, rốt cuộc đang nói gì, Dương Hạo cũng không hiểu, nhưng hắn nghe được từ ngữ điệu đó sự đấu khẩu quyết liệt đang diễn ra.
Hai người cãi nhau vừa nhanh vừa gấp, trong đó còn nghe thấy tiếng của mấy người đàn ông quát dừng lại, nhưng hai người phụ nữ không để ý, càng cãi nhau kinh khủng hơn, Tiểu Dã Khả Nhi ngay lập tức cảm thấy bối rối, hắn quay đầu nhìn Dương Hạo, rồi mới gọi to một tiếng: "Cha, có một nhân vật cấp bách vừa đến, muốn tìm cha nói chuyện."