Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 221 : Ai là thanh kiếm của ai

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


Đứng ở Trung Đình, Chiết Tử Du mất đi phương hướng. Còn Dương Hạo thì buồn bã, thẫn thờ. Nỗi cô đơn này không phải đau đớn trong xương, cũng không phải là nỗi buồn bi thương, có thể coi là sự ly hợp vì kiếp trước đã trải qua một thời gian đen tối, kiếp sau lại trải qua tình yêu, nó khiến hắn nhớ suốt đời, hay hoặc là vì sự ly hợp giữa hắn và Chiết Tử Du như suối chảy róc rách, nhưng chưa bao giờ căng thẳng đến vậy.



Tình cảm được trải qua tôi luyện đã giúp hắn trưởng thành lên rất nhiều, không còn là một thiếu niên vì tình yêu mà có thể chết được nữa. Nhưng nỗi đau thương và cô đơn này thì thực khó tránh, chỉ là, hắn phải làm gì để giữ Tử Du lại?



Trong tiếng gió thổi vù vù, đúng lúc này, Bích Túc từ trong gió bước ra mang theo những chiếc lá rụng đứng lại, hạ giọng nói:



"Đại nhân, tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi".



Dương Hạo chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần, quay đầu lại, với dáng vẻ bình tĩnh như mọi ngày:



"Đi!"



Sau tri phủ nha môn có một phòng nhỏ dùng để tiếp khách, vì là nơi mà tri phủ đại nhân gặp gỡ những khách thân thiết, cho nên nó không được rộng lắm, ngồi được khoảng hơn mười người thì đã chật cả phòng. Dương Hạo còn chưa đến cửa, thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng. Hắn vừa đến nơi, âm thanh tắt ngấm, mọi người đều lập tức đứng lên, chỉ có Lý Quang Sầm chậm rãi đứng lên, cười với hắn.



"Mọi người ngồi đi, đều là người một nhà cả, lần sau không cần giữ lễ thế này".



Đám người Lý Quang Sầm, Na Mộc Hãn, Kỳ Cân, Mộc Ân, Mộc Khôi, Kha Trấn Ác, Mục Thanh Tuyền, Mục Vũ thấy Dương Hạo đều chắp tay làm lễ, Dương Hạo tươi cười, thăm hỏi mọi người, rồi đi đến chỗ chính ngồi xuống, dùng hai tay ra lệnh cho mọi người ngồi, mọi người mới ngồi xuống.



"Các vị, lần này Ngân Châu bị ta cho một vố đau, cuộc chiến của người Thổ Phiên rất căng thẳng, ba năm năm sau, đừng nghĩ là dừng lại được. Nỗi thù hận giữa các thị tộc khác nhau tạm thời có một cái kết, nhưng cái kết ấy kéo dài không biết đến bao giờ, chiến tranh bên đó càng ác liệt, thì chúng ta lại càng an toàn".



Dương Hạo cười nói tiếp:



"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, chúng ta không được để cho chúng nhìn thấy chúng ta mới là nơi đáng chịu uy hiếp, thời gian ba năm năm cũng chưa đủ, nhưng ta cần phải nghỉ ngơi lại sức, lớn mạnh thực sự, đợi đến khi bên chúng ra tay, chúng ta ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình".



Mộc Khôi nhếch mép cười nói:



"Đại nhân, thuộc hạ luôn kính trọng nhân phẩm của đại nhân, nhưng…nói thực, thuộc hạ đồng ý cho rằng hành ngũ công phu của đại nhân là đúng, không ngờ đại nhân của chúng ta dụng binh như thần, biết cách chỉ huy, quyết thắng thiên lý, Lý Quang Nghiễm Ngân Châu hùng cứ một phương, dù là người Khương Hoành Sơn bắc Thổ Phiên, Hồi Hất, Khiết Đan, Nam Trấn, hay việc giết Lý Quang Nghiễm, đại nhân cho một hơi làm bay cả năm tòa quân dịch, khiến Lý Quang Nghiễm thua thảm hại, trừ…trừ đại nhân chúng ta còn có ai vào đây nữa? Thuộc hạ giờ thực sự kính nể đại nhân vô cùng".



Lý Quang Sầm cười ha ha nói:



"Mộc Khôi à, tiểu tử ngươi biết ăn nói từ khi nào vậy, nghe xong khiến người ta thấy ngươi không phải là ngươi nữa".



Tất cả mọi người đều cười to, Mộc Khôi lại nghiêm túc nói:



"Thuộc hạ chưa bao giờ khen người, càng không biết nịnh hót. Những lời Mộc Khôi nói, từng câu từng từ đều xuất phát từ đáy lòng".



Mọi người nghe xong, gật đầu đồng ý, Dương Hạo biết lợi dụng khe hở, lại biết dụng binh, vừa có chính hợp, vừa có kỳ công, vận dụng diệu kế chính phản âm dương, từ một Lô Lĩnh Châu yếu thế lực, dựa vào thủ đoạn nhỏ, tạo nên một kỳ tích, nhưng giờ đang là lúc mịt mờ, cái vinh quang này lại không đường hoàng, mọi người tuy lòng tràn đầy sự vui mừng, song nghe những lời nói của Mộc Khôi, mọi người đều cảm động.



Dương Hạo thấy mọi người yên lặng, vội xua tay cười nói:



"Dừng, dừng lại, mọi người không cần phải khen đâu, còn khen như vậy nữa, bổn quan phổng mũi đấy".



Mọi người đều cười ầm ĩ, Dương Hạo đứng dậy, chắp tay nói:



"Bất kể kế sách có tuyệt diệu tới đâu, đều cần có những chiến sĩ tốt nhất thực thi, mới mong thành công được. Các tướng sĩ không ngại sinh tử, các vị đại nhân hữu dũng hữu mưu, đây mới là điểm then chốt dẫn đến thành công của chúng ta. Việc này tuy Dương mỗ một tay lo liệu, song Dương mỗ khi ở bộ lạc Dã Ly Thị nhún nhường, các tướng sĩ lại đằng đằng sát khí trước mặt, đây là một chiến tích huy hoàng, là chiến tích phải dùng máu tươi và sinh mạng đổi lấy. Cần nói cảm ơn, nên là Dương mỗ thay năm vạn ba nghìn bảy trăm sáu mươi sáu người dân cảm ơn các vị mới đúng".



Mọi người đều chắp tay đáp lễ, Lý Quang Sầm vuốt râu cười nói:



"Đại nhân nhớ rõ thật, song giờ Lô Lĩnh không chỉ dừng lại ở năm vạn ba nghìn bảy trăm sáu mươi sáu người nữa, đại nhân không ở Lô Lĩnh mấy ngày này, còn có một nghìn một trăm mười chín người từ các bộ lạc và thôn trại gần đây đã chạy tới Lô Lĩnh ta, các cặp vợ chồng trong châu cũng đã hạ sinh hai mươi bảy đứa trẻ, ngoài ra, dân tráng Lô Lĩnh còn bắt giữ được những tên tiểu tặc nữa, nhốt chúng vào làm nô lệ, giờ nô lệ của Lô Lĩnh ta cũng đã thêm được hơn trăm người rồi".



Dương Hạo nghe vậy mừng rỡ, sau khi nói chuyện với các vị đó xong, nghiêm túc nói:



"Các vị, những chuyện vui cũng đã nói xong rồi, nhưng ta có câu này, Dương mỗ lại cần phải nhắc nhở mọi người".



Mọi người nhìn thấy Dương Hạo nói nghiêm túc như vậy, vội ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nghe hắn nói.
Mục Thanh Tuyền ngạc nhiên không nói được gì.



"Cái đó không gọi là liêm đao, Dương đại nhân nói rồi, nó được gọi là móc liêm thương"



Kha Trấn Ác nhếch mép nói:



"Ta thấy cũng được, có thể đánh vài nhát, thử đối chiến với kỵ binh Mộc đoàn luyện xem sao. Trường thương vốn có thể chống đỡ ngựa, nhưng kỵ binh một khi tấn công, tác dụng của trường thương không lớn nữa, nhưng cái móc liêm thương mà đại nhân nói có vẻ dùng được, lưỡi cong dùng để cắt chân đao, lưỡi nhọn dùng để giết ngựa của quân địch, hơn nữa lại không tốn sắt, làm cũng đơn giản, sử dụng cũng thuận tiện. Chi bằng tiết kiệm dùng sắt vụn mà làm, chuôi dài, người cầm cũng dễ dàng giết ngựa của địch, quả thực là dễ như trở bàn tay, không cần phải huấn huyện".



Mục Thanh Tuyền lắc đầu, khẽ thở dài nói:



"Vậy thử xem thế nào đi, nhưng mong là có hiệu quả thực. Cách của đại nhân thực là hay, cải biến mạch đao thành liêm đao…"



Nghĩ đến đây, nàng thấy buồn cười, biểu hiện trên mặt nàng nửa cười nửa không.



Đi được hai bước, nàng bông nhiên phát hiện ra điểm khác thường, quay đầu lại thấy biểu hiện của Kha Trấn Ác, liền trừng mắt lên hói:



"Sao nhìn thiếp như vậy?"



Kha Trấn Ác vội lắc đầu:



"Không có gì, không có gì đâu…"



"Chàng…hừ!"



Mục Thanh Tuyền nghiến chặt răng, nhìn thẳng vào hắn mà nói:



" Lúc đáng để chàng nói, thì câm như hến, còn muốn lão nương này mở mồm ra nói thay. Ta khen người đàn ông khác thì chàng ghen, đàn ông mà lòng dạ hẹp hòi, không tiền đồ".



Kha Trấn Ác đi theo sau nàng, nói nhỏ: nguồn TruyenFull.vn



"Ta…ta nào có ghen, ta đang nghĩ, tên đại phủ làm móc liêm thương, cần phải phối hợp tác tuyến như thế nào".



"Ai chà, còn dám lừa ta, tối nay ngủ ở đất".



"Không có, không có, ta…ta hơi ghen, nhưng, nhưng không phải là nghi ngờ nương tử, chỉ là…nương tử chưa bao giờ khen ta…"



"Đó chính là lòng dạ hẹp hòi chàng biết không? Tối nay ngủ dưới đất!"



"Ta…"



Đôi vợ chồng dần đi xa mà vẫn vọng lại tiếng bọn họ cãi nhau. Sau nha môn, Dương Hạo tiễn các vị quan viên, rồi đứng một lúc, khuôn mặt nở nụ cười hài lòng tự nhiên biến mất, hắn khẽ thở dài, đi vào phòng khách, nhìn thanh kiếm. Vỏ gỗ đen bao lấy thanh kiếm, ngoài quấn bằng da, chuôi kiếm giống với thời cổ, không có hoa văn, không có trang trí.



Dương Hạo đi lại, nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm, đi đến bên cửa sổ, rút thanh kiếm ra, ánh mặt trời chiếu sáng chói vào lưỡi kiếm. Kiếm trong tay mà người lại đi phương nào?



Hạnh phúc của người phụ nữa đơn giản chỉ là được người thương trân trọng, nhưng chẳng lẽ ta lại không trân trọng nàng sao? Tình cảm nam nữ, giống như trường kiếm trong gió sương, quyết đấu chính là thời gian, vết cắt. nàng giờ nhất định là đang rất đau khổ, nhưng ta thì không đau chắc? Ta là chuôi kiếm của cô ấy, hay cô ấy là chuôi kiếm đó của ta?



Dương Hạo thở dài, lẩm bẩm:



"Tử Du ơi, nếu ta là thanh kiếm, nàng là vỏ bao, chúng ta có phải là sẽ không đau đớn như này không?"



Dương Hạo thở dài, lời còn chưa dứt, Lữ Đồng Tân đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, lạnh lùng nói với hắn:



"Chậc chậc, một sự ví von dâm đãng, quả nhiên không hổ thẹn là truyền nhân của tửu sắc Lữ Đồng Tân ta, nếu ngươi sớm vào vỏ kiếm, thì vỏ kiếm của ngươi giờ làm sao mà chạy đi mất thế được, không nghe lão nhân nói, thì chỉ có thiệt thôi…"