Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 222 : Lần này đi nơi nào
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
"Sư phụ?"
Dương Hạo ngẩn người, rồi mừng rỡ, đối với những vị thần tiên trong truyền thuyết, vị trưởng bối đã già nhưng rất hài hước, Dương Hạo rất có thiện cảm với vị này, thấy hắn hoan hỷ nên đoán hắn không phải giả vờ vui sướng.
Lữ Đồng Tân cười, mở cửa vào, nhìn liếc qua một cái rồi nói:
"Thở dài thở ngắn, chắc là vì nữ nhân đây?"
Dương Hạo gật đầu, Lữ Đồng Tân cười dài nói:
"Đúng rồi, ngoài đàn bà ra, còn có lý do nào hơn nữa? Cả cuộc đời này, hồng trần sớm từ bỏ. Ta có chút võ công có thể làm thầy, đủ để truyền cho đệ tử".
Dương Hạo cười đau khổ nói:
"Sư phụ, ngươi đừng trêu ta nữa, ngươi vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nói ra thật là… thôi quên đi, chuyện buồn ấy nói vậy nói nữa cũng thế mà thôi. Mà đúng rồi, đệ tử tưởng rằng chuyến đi thăm lần này của sư phụ là đi thăm tiền bối Phù Diêu Tử cơ, chí ít cũng phải ở đâu đó năm rưỡi, sao lại trở về nhanh như vậy?"
Lữ Đồng Tân vừa nghe xong, mặt biến sắc nói:
"Không trở về không được, cái lão mũi trâu Trần Đoàn kia dạy đồ đệ ta không đến nơi đến chốn. Cô ta theo Trần Đoàn học võ mấy ngày nay, làm thầy mà thờ ơ lạnh nhạt, không hiểu hắn làm thầy thế nào nữa. Hắn chỉ là một tên có võ công, nhưng Cẩu Nhi đó lại là một thiên tài học võ, võ công tiến triển cực nhanh, vi thầy cũng không ngờ được.
Ngươi đừng thấy cô ta bé nhỏ, cứ như thế một năm tôi luyện nữa, ngươi sẽ để cho nàng ấy vượt mặt đấy. Ba năm nữa, ngươi thúc ngựa cũng không đuổi kịp nàng. Vi thầy mỗi ngày thấy cô ấy, thìnghĩ tới bộ dạng thê thảm không theo kịp của ngươi, thật là làm sao có thể yên tâm mà ở Thái Hoa Sơn được?"
Dương Hạo cười lớn nói:
"Cẩu Nhi học võ là do thiên phú sao? Được! Được lắm, đứa trẻ này cô nhi quả phụ, người ta thấy mà thấy thương, sau này có võ nghệ rồi thì sẽ trở nên xuất sắc lắm thay".
Lữ Đồng Tân liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
"Hừm, đồ đệ của Trần Đoàn có thiên phú, đồ đệ của Lữ Đồng Tân ta không có thiên phú sao? Còn gì là đạo lý nữa? Nói về thân phận, địa vị, Lữ Đồng Tân ta ăn đứt Trần Đoàn hắn, lẽ nào đồ đệ của ta lại để cho đồ đệ của hắn vượt mặt sao?"
Dương Hạo cười nói:
"Đệ tử ngu dốt, nhận sự kỳ vọng quá cao của sư phụ. Sư phụ thực sự là học cứu thiên hạ, tài thơ và võ nghệ có một không hai, có sự chỉ dạy của người, đồ đệ không thể kém cỏi được. Nhưng học võ mà có thiên phú cũng là một mặt, hơn nữa Cẩu Nhi còn trẻ, giờ học võ Trúc Cơ. Ta đây đã là người lớn rồi không thể so bì được với cô ấy, chứ không phải là sư phụ không bằng sư phụ Cẩu Nhi.
Huống chi, cho dù là sư phụ có chỉ bảo thế nào đi nữa. Bất kể bản lĩnh như nào, cũng không thể giỏi giang được, Cẩu Nhi ở trên Thái Hoa Sơn, không biết thế sự, dốc lòng học võ, chuyên tâm học, đó cũng là dùng mồ hôi và nước mắt đánh đổi lấy. Đệ tử thấy hổ thẹn, làm tri phủ Lô Lĩnh, công việc bộn bề, thời gian mỗi ngày dùng để học võ cũng có hạn, võ thuật sau này sẽ không bằng Cẩu Nhi, đó cũng là lẽ thường".
Lữ Đồng Tân đang trừng mắt tức giận, nghe xong những lời của Dương Hạo, hắn trầm ngâm, vuốt râu nói:
"Ồ, những lời của ngươi nói có lý lắm, mà xem ra sư phụ ngươi vốn không hiếu thắng, nhưng giờ đã có cách nghĩ này trong đầu, thì không thể làm việc lặng lẽ như vậy được.
Ngươi dù có bỏ bê tiền đồ, lao vào chuyên tâm tu đạo tập võ, về sau cũng chưa chắc đã vượt được đồ đệ Đồ Tôn Thế Đại của hắn. Vi sư lười nhác cả đời, lại không có ai có thể tranh giành, ta không thu nạp đồ đệ, mà giờ chỉ có ngươi là đồ đệ. Vi sư không thể không quan tâm, không muốn để đồ đệ của mình sau này bị người ta bắt nạt. Xem chừng ta cũng phải đi khắp thiên hạ, tìm mấy đứa trẻ nhanh nhẹn cho ngươi dạy dỗ, có vài sư đệ để giữ thể diện mới được".
"Sư phụ".
Dương Hạo cảm động nói:
"Sư phụ dạy, nhưng ta đã làm cho kiến thức, đồ đệ cảm kích vô cùng. Sư phụ là thể ngoại cao nhân, nếu như so với nhân vật thần tiên thì cũng không sai. Từ trước tới nay sư phụ đều là vì đệ tử mà chịu khổ. Sư phụ nếu như muốn có thêm nhiều đồ đệ nữa, để Lữ Thị Môn Nhân đẻ cành đẻ nhánh, truyền tới thiên hạ, thì đệ tử vô cùng tán thành, nhưng sư phụ không cần lo lắng quá nhiều cho đệ tử. Đệ tử và Cẩu Nhi tình sâu nghĩa nặng, chắc chắn sẽ không vì lí do gì mà trở thành địch thủ của nhau, hơn nữa, đồ đệ cũng không phải nhất định cần khai tông lập phái võ học, nổi danh thiên cổ. Thiên phú và tiền đồ của đệ tử không phải ở điểm này".
"Được".
Lữ Đồng Tân vỗ tay, trở nên vui vẻ nói:
"Không tồi, không tồi, thiên phú của đồ đệ ta không phải ở điểm này, ngươi muốn khiến cho đồ đệ của Trần Đoàn phải kính phục, cũng chưa chắc cần phải dựa vào võ công, kế thừa toàn bộ y bát của ta. Har, xem ra không trông mong vào ngươi được, song đại đệ tử của Lữ Đồng Tân ta tài khí tửu sắc cũng không thể có bản lĩnh kém cỏi, như vậy sẽ làm mất uy phong của vi sư. Vi sư lại đi nửa tháng nữa, nhân hôm nay ở đây, ta sẽ truyền cho ngươi nội đan công pháp song tu bí mật sở trường nhất, ngươi được sư phụ dạy, chăm chỉ tập luyện, thì võ nghệ sau này sẽ không đến nỗi kém cỏi…"
"Cái gì? Song tu pháp? Sư phụ không phải là người tu đạo sao, còn hiểu được phòng trung thuật, sư phụ muốn dạy đệ tử phòng trung thuật sao? Ôi chao".
Chưa nói hết câu, đầu Dương Hạo bị một hạt dẻ ném trúng, cảm thấy đầu đau nhức.
Hắn thực sự bị kinh động, hắn không thể hiểu nổi sư phụ mình là một người xuất gia mà hiểu được phòng trung thuật. Chỉ nhìn bề ngoài của Lữ Đồng Tân, Dương Hạo sớm đã quên Đạo Gia còn có một thứ gọi là song tu pháp.
Vốn là có võ thuật như vậy, song một nam nhi như Dương Hạo cũng muốn học, nhưng Chiết Tử Du vừa mới giận dỗi bỏ đi, Dương Hạo lòng tràn đầy đau khổ, làm gì còn hưng phấn gì nữa mà học. Vừa nghe nói sư phụ muốn như Phù Diêu Tử đi tìm mấy đệ tử có năng lực tốt để truyền thụ kỹ năng, làm vinh dự bổn môn. Trước khi đi còn không quên truyền cho mình phòng trung thuật, lẽ nào muốn mình đứng trước những người phụ nữ mà không rung động sao? Cũng coi như là để uy danh Lữ tổ tửu sắc tài vận. nghĩ đến đây, Dương Hạo thấy dở khóc dở cười.
Ai ngờ Lữ Đồng Tân nghe hắn nói song tu bí thuật đắc ý nhất của mình thành phòng trung thuật, hắn như con mèo bị dẫm đuôi, giống như một tác gia đáng thương nhảy dựng lên, suýt văng tục:
Tưởng tượng của Người đời sau tương phản, người lúc đó, khái niệm dân tộc, mục gia yếu kém, người thế gian phần lớn luôn vì tộc gia mà nghĩ, người Hán U Vân mười sáu châu quyết sẽ không sớm tối trông ngóng người Trung Nguyên đến giải thoát bọn họ, khu vực tây bắc chưa quy vào Đại Tống quản lý, dân chúng người Hán cũng không để ý tổn hại lợi ích Đại Tống, vẫn cùng Hồ tộc tây bắc làm buôn bán.
Chuyện như vậy tuy bình thường, chỉ khi nào đến tai quan thì không còn bình thường nữa, chả trách nhà Chiết Tử Du có người làm việc cho Chiết phủ tướng quân, mà cũng chưa từng cầu viện Chiết phủ. Việc này là việc Chiết gia cũng làm, một khi bị quan phủ Đại Tống phát hiện thì cần tìm mấy kẻ chết thay, huống hồ việc này hoàn toàn không có can hệ với họ, tránh cũng không kịp nữa, nào có khả năng Tử Du ra mặt.
Dương Hạo nghe xong vô cùng lo lắng, nhưng việc này dựa vào chức quan nhảy dù của hắn, cho dù tây bắc hay là trung nguyên đều không có căn cơ và nhân mạch, vốn không giúp đỡ gì được. Nhưng việc này vừa là Chiết gia có người buôn lậu bị bắt, tán gia bại sản, người làm việc đó thì bị vào tù, Chiết Tử Du lại sẽ không có nguy hiểm gì, việc này sao cũng sẽ không làm "liên lụy", cho nên Dương Hạo cũng yên tâm. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Ta nghe Tử Du nói, phải đến Phủ Khai Phong, vụ án đó có thể phán ở Khai Phong chăng?"
Bích Túc lắc đầu:
"Đến nhà người ta còn không biết được, nhưng cho dù là xử ở Khai Phong hay không, vụ án này nếu không nhỏ, thì cuối cùng cũng ở Đại Lý tự, Chiết cô nương đi Khai Phong cũng đúng".
Dương Hạo thầm nghĩ:
"Cũng không biết Phách Châu Triệu Kiệt ở Khai Phong có quán quân truyền kỳ vô đồng với quan lại, việc này nếu cần nhờ làm hộ. Ta cũng chỉ có tìm hắn, Chiết gia vừa khuynh gia bại sản đi kiện tòa án, vụ án này sẽ không vội phán, chỉ cần kéo dài, thì còn có cơ hội, trước mắt cần tìm được cô ấy, nếu không thì muốn thuyết phục Triệu thông phán, sợ rằng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu".
Nghĩ đến đây, Dương Hạo vội nói:
"Bích Túc, việc này còn phải phiền ngươi đi Phủ Khai Phong một chuyến, tìm hiểu rõ ràng vụ án Chiết gia cho ta, xem xem giờ ở nha môn nào, rồi bảo Phi Vũ báo tin về".
"Vâng".
Bích Túc gật đầu, muốn nói với Dương Hạo khi mình đi Chiết Phủ, Chiết đại tướng quân không thân thiện với hắn, nghĩ rằng điều này có thể vì địa vị của mình thấp, Chiết đại tướng quân tự nhiên vì thế mà coi thường, song cũng chưa chắc đã không hài lòng Dương Hạo, nếu không thì, làm sao có thể tặng cho hắn áo giáp và binh khí, lại còn giúp đỡ hắn luyện binh? Thôi, chuyện này không cần nói cũng được.
Điều này Bích Túc chỉ nghĩ trong đầu, hắn nói xong câu "Vâng", Trình Đức Huyền liền đi đến, cười ha ha nói:
"Đại nhân thật là cần chính, sớm như vậy mà đã đi lo liệu công việc rồi sao?"
Dương Hạo che miệng ho khan một tiếng, lắc đầu cười nói:
"Để đại nhân chê cười rồi, cũng không phải là chuyện công gì cả. Bổn phủ dậy sớm luyện môn võ thuật dưỡng sinh, luyện mấy ngày nay, thấy tinh thần thoải mái, khỏe khoắn lên rất nhiều, ta rất vui. Không muốn thành công vội vàng, luyện gấp quá, mấy ngày nay cảm thấy phổi hơi nóng, có thể vị đạo nhân đó lại đi vân du tây hải rồi, bổn phủ bèn phái người đến Phủ Cốc dò hỏi sư đệ Bích Hà quan chủ của vị đại nhân đó. Muốn mời hắn đến khám và chữa bệnh một chuyến, không nghĩ vị quan chủ không muốn đi, khụ khụ…"
Trình Đức Huyền quan tâm nói:
"Đại nhân tại sao có thể tin tưởng võ thuật của những tên giang hồ truyền cho như vậy, nào là thuật thổ nạp, một khi nhầm lẫn gì đó, ngũ tạng nội phủ sẽ bị thương tổn, mùa đông lạnh không thể coi thường được, còn nữa, đại nhân phải sớm đi khám và điều trị xem thế nào mới được".
Dương Hạo xua tay cười nói:
"Trình đại nhân quan tâm thừa rồi, ta nghĩ rằng vị đạo nhân đó sẽ không hại ta, trách là trách cách luyện không đúng của ta, khụ khụ khụ…"
Trình Đức Huyền vội hỏi:
"Một khi đã như vậy, đại nhân mấy ngày nay hay là dừng việc luyện tập lại đi, để cơ thể ổn định, hoặc là đi hỏi vị đạo nhân kia cho rõ ràng, rồi luyện tiếp cũng không muộn".
Hắn cười ha ha nói:
"Đại nhân xét về tuổi tác trẻ, võ thật dưỡng sinh này cũng không vội luyện sớm làm gì".
"Nói đúng đấy, khụ khụ…, may mà chuyện của Lô Lĩnh ta giờ cũng đã ổn định. Trời đông giá rét, cũng không có việc gì đặc biệt phải xử lý, nếu như còn có gì không ổn, ta sẽ đích thân đi Phủ Cốc kính thăm vị Bích Hà quan chủ đó. Mời hắn khám và điều trị bệnh cho ta mới được. À, giờ không còn sớm gì nữa, bổn phủ cần phải về thay quần áo rồi giải quyết chút việc, Trình đại nhân mời".
"Dương đại nhân, mời".
Hai người cùng chắp tay thi lễ. Rồi cùng đi cùng đường xuống sườn núi.
"Đại nhân, ngươi tuy luyện thuật thổ nạp, quả thực là không ổn chút nào". Trình Đức Huyền vừa đi, Bích Túc lại quan tâm nói.
Dương Hạo mỉm cười lắc đầu:
"Ta rất khỏe, nào có cái gì không ổn đâu, nói như ngươi, chỉ là một cái cớ mà thôi. Hai ngày nữa, ta sẽ thu xếp ổn thỏa việc của Lô Lĩnh, rồi đi ra đây một chuyến. Ta giờ là Lô Lĩnh Châu tri phủ, theo lý mà nói là một viên quan, không phụng chiếu, không thỉnh lệnh, là không được rời khỏi khu vực của mình. Tuy nói rằng khu vực tây bắc núi cao, hoàng đế ở xa, không có mấy viên quan theo quy củ, nhưng về phương diện này võ thuật luôn cần phải luyện".
"Đại nhân cần phải rời Phủ châu, thì đi đâu?"
Dương Hạo sáng mắt lên, nhìn về phía xa xăm, lẩm bẩm: "Phách Châu".