Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 244 : Ma xui quỉ khiến
Ngày đăng: 20:56 19/04/20
Dương Hạo trước đây mấy lần đi qua trước phủ Khai Phong, kiến trúc hùng vĩ của cung điện sớm đã rất quen, nhưng cái mà hắn quen thuộc ấy chỉ là cái cửa thành, lần này lại là vào tận bên trong. Hộ tào nam nha Chu Chí Thương nở nụ cười đón hắn vào nha môn, dẫn hắn đi qua hành lang, qua nghi môn, vòng qua lầu Thanh Tâm của hậu viện.
Chu hộ tào năm nay đã năm mươi tuổi, vào thời Hậu Hán làm quan nhỏ ở Khai Phong, kinh nghiệm Hậu Hán, Hậu Chu, lại đến Tống Quốc bây giờ. Đầu thành thay đổi cờ hiệu, đã đổi ba triều Thiên Tử, nhưng sự biến đổi chính trị này không có ảnh hưởng gì tới một tiểu quan như hắn, vì hắn quen với dân chúng Khai Phong, làm việc cũng chăm chỉ, giờ đã lên chức hộ tào.
Biện Lương vẫn là đô thành của Đại Tống. Tri phủ ở đây khác với tri phủ ở nơi khác, phủ Khai Phong nếu đã nhận chỉ xử án, chính là hành bộ, ngự sử đài cũng không có quyền xen vào, đương kim thiên hạ kết án tử hình mà không cần Quan Gia phúc thẩm, chỉ có phủ Khai Phong mà thôi. Làm quan ở Nam nha chính là một tiểu quan, song ở bên ngoài thì cũng rất uy phong.
Đến lầu Thanh Tâm và ngồi xuống, Chu Chí Thương bèn nói: "Phủ doãn đại nhân đang xử lý công vụ, Dương đại nhân đợi một chút, Chu mỗ sẽ đi bẩm báo với Phủ doãn đại nhân".
"Làm phiền Chu hộ tào rồi". Dương Hạo cười và thi lễ, nhìn Chu Kình Tào rời đi, bèn ngồi ngay ngắn lại, miệng lẩm bẩm đọc vài câu từ, hắn đang chăm chú, thì nghe thấy ngoài của có tiếng ho, truyền đến một giọng nói của đàn ông:
"Dương viện trưởng đã đến rồi đó sao?"
Dương Hạo đứng dậy đi ra ngoài cửa, thì thấy một vị quan rảo bước vào phòng, nhìn về phía hắn. Người này mặc một áo bào kim tuyến màu đen, đầu đội mũ cánh chuồn, khuôn mặt na ná Quan Gia, tai to mặt lớn, ánh mắt sáng ngời, cho người ta cảm giác uy nghiêm.
Dương Hạo vội nghiêng người thi lễ, vái dài nói: "Hạ quan Dương Hạo bái kiến Phủ doãn đại nhân".
"Ha ha ha, Dương viện trưởng chớ khách khí, mời ngồi, mời ngồi".
Triệu Quang Nghĩa đưa tay mời Dương Hạo ngồi, sau đó lại cười dài. Dương Hạo đợi hắn ngồi trước rồi mới ngồi xuống.
Triệu Quang Nghĩa như nghe mà không nghe, nhưng hai từ "Cấm quân" lọt vào tai hắn, hắn đột nhiên bừng tỉnh, vội nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Đợi đã, vừa nãy ngươi nói gì? Nói lại lần nữa!"
Dương Hạo ngạc nhiên nhìn hắn, lại nói lại một lần nữa, mặt Triệu Quang Nghĩa vui vẻ, có tinh thần lại nói:
"Được, được lắm, Dương viện trưởng suy nghĩ tường tận, bản phủ tán đồng. Thế này nhé, hôm nay ngươi về viết một bản tấu tỉ mỉ, rồi mau gửi cho bản phủ ta".
"Hạ quan tuân lệnh". Dương Hạo vội đứng dậy vái chào.
Triệu Quang Nghĩa vui như hoa, rời chỗ ngồi, cười ha ha nói:
"Bổn quan quản lý Khai Phong, nhiều việc, việc phòng cháy chữa cháy không rõ lắm, hôm nay nghe Dương viện trưởng nói, thực đã hiểu ra, ha ha ha…, những việc mà ngươi nói, có vài chuyện đã vượt quá quyền hạn hiện giờ của nam nha ta, đợi tấu chương của ngươi gửi lên, bổn quan sẽ đưa cho Quan Gia, Quan Gia cho phép, đến lúc đó, bổn quan sẽ ủng hộ ngươi toàn phần".
Triệu Quang Nghĩa cười ha ha tiễn Dương Hạo ra, đích thân tiễn ra tận cửa.
Trình Đức Huyền sớm đợi ở ngoài cửa, trước ở Lô Lĩnh Châu, đó là địa bàn của Dương Hạo, cho nên đều nhìn sắc mặt của Dương Hạo mà làm việc, hắn nén giận, cuối cùng lại bị Lý Quang Sầm, Lâm Bằng Vũ gạt bỏ, con đường làm quan bị đứt mộng, trở lại phủ Khai Phong, làm một áp nha quan. Giờ Dương Hạo tuy đã được thăng quan, thì lại đến địa bàn của hắn, Trình Đức Huyền vô cùng oán hận, đang nghĩ xem nỗi sợ hãi ăn nhờ ở đậu của Dương Hạo, lại thấy thái độ khác thường của Phủ doãn đại nhân đích thân tiễn Dương Hạo về, mặt còn tươi cười, không có gì là giả bộ cả, khiến hắn thấy mà há hốc mồm.