Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 245 : Bach Lạc Thiên
Ngày đăng: 20:56 19/04/20
Từ trước đến nay, bảy tám quan công văn, lệnh tá, huấn luyện, chinh phạt, giám sát, tuần cảnh đều nhát gan, nói đến chuyện gì hai chân vội thối lui.
Dương Hạo trở về viết cách nghĩ của mình ra, chữ hắn xấu thì không nói làm gì, lại còn chữ to chữ nhỏ, nội dung viết ra lại dài dòng, khi vừa gửi đến phủ Khai Phong, Triệu Quang Nghĩa liền cười ha hả, da mặt của Dương Hạo đủ dày, nhưng đứng bên cạnh cũng xấu hổ mà đỏ ửng lên.
Triệu Quang Nghĩa thấy bản tấu cười nghiêng ngả, lại còn lệnh cho người chép lại, bảo Dương Hạo rằng bản tấu lên Quan Gia không nhất định phải do mình viết, có thể lệnh cho phụ tá viết thay. Dương Hạo thấy hắn không có ác ý gì với mình, liền thở phào nhẹ nhõm.
Song hắn cũng không biết Triệu Quang Nghĩa có nham hiểm hay không. Nhớ Triệu Nhị đối với hậu thục mạnh xưởng, Nam Đường Lý Dục cũng rất tốt, hai người khi đón sinh nhật, Triệu Nhị còn mời bọn họ uống rượu, kết quả ăn xong, hai vị gặp nạn, Hoàng đế thì chết bất đắc kỳ tử, tốt xấu hắn còn mời mình uống rượu, đương nhiên, thân phận giờ của mình cũng không cùng hắn uống rượu, Dương Hạo chưa dám lơ là, ngược lại càng thêm đề cao cảnh giác.
Từ phủ Khai Phong cáo biệt đi ra, Dương Hạo đi đến Như Tuyết Phường.
Giờ tin đồn về cái phường này là có một nhân vật lớn ngưỡng mộ sắc đẹp của Liễu cô nương Như Tuyết Phường, gạ gẫm đưa cô ấy vào phòng riêng, bị cô nương từ chối, thẹn quá hóa giận, quay sang ngầm giúp Ngô Oa Nhi của Mi Hồ Quật chống lại cô ấy, tin tức càng truyền càng rộng, đã truyền đến các nhân vật nổi tiếng khiến họ và dân chúng tò mò, điều đáng quan tâm nhất chính là thân thế của vị nhân vật lớn đó.
Tin vịt này là do Dương Hạo sai người tung ra, mục đích của hắn thực rất đơn giản, thứ nhất chính là để lột xác. Theo kinh nghiệm mà hắn có được, bát quái vĩnh viễn là thứ mà mọi người theo đuổi không biết chán, đặc biệt là tin tức hay ho, nó có thể là sự lựa chọn để nâng cao tên tuổi. Khiến người ta quan tâm nhiều hơn đến Liễu Đóa Nhi, càng dễ cho việc tạo tên tuổi của cô, đây cũng là mọt mánh khóe khiến Liễu Đóa Nhi nổi danh.
Mục đích thứ hai, hắn trà trộn, không ai cũng hiểu "Nhân vật lớn" ấy rốt cuộc là ai, nhưng không lâu nữa mọi người sẽ biết Dương Hạo hắn chính là ông chủ đằng sau ủng hộ Liễu Đóa Nhi, nếu Triệu Quang Nghĩa lúc này đang tìm cớ tạo bất lợi cho hắn, thì Triệu Quang Nghĩa sẽ bị đóng chặt, Triệu Quang Nghĩa thích tiếng tăm, không sợ hắn nảy sinh ý đồ gì.
Dương Hạo chưa dự đoán được lão oan gia của hắn Lục Nhân Gia nổi tiếng thành Biện Lương, vị cuồng sĩ này luôn cho rằng mình chính là nhân vật lớn, tin vịt được truyền gia, hắn lập tức dò soát, lầm tưởng là chính hắn.
Khi Triệu quản sự Như Tuyết Phường vào cửa muốn nhờ vả, hắn còn già mồm làm bộ, cố ý từ chối, hắn dọa sẽ đi tới chỗ Ngô Oa Nhi giúp đỡ, mục đích chính là mong Liễu Đóa Nhi đích thân đến cầu xin hắn, như thế mới thú vị, ai biết được Liễu Đóa Nhi không đến, lại còn nói ra điểm xấu của hắn, truyền tin đồn ra khắp thành.
Lão Lục già thẹn quá thành giận, cắn răng liên hệ với bạn bè trong giới sĩ lâm, hắn muốn lợi dụng danh vọng sĩ lâm đi trợ giúp Ngô Oa Nhi, làm cho Liễu Đóa Nhi không biết điều phải vào đường cùng, quỳ xuống dưới chân hắn mà hát: "Chinh phục…".
Dương Hạo rời phủ Khai Phong, cùng Mục Vũ đến Như Tuyết Phường, trên con đường trường thi, thấy trước cửa trường thi có rất nhiều thương nhân đang thét to rao bán mặt hàng.
Dương Hạo ngạc nhiên nói: "Trong trường thi xảy ra chuyện gì vậy, sao canh phòng lại nghiêm ngặt như vậy?"
Mục Vũ tìm một người hỏi thăm, bên cạnh có một tên hét chói tai:
Hai người vừa đi, vừa nghe Thôi Đại Lang nói chuyện thi cử, Dương Hạo lúc này đã hiểu triều đình một năm có hai kỳ thi, mùa xuân một lần, mùa thu một lần. Rất nhiều thí sinh kỳ thi mùa thu không trúng tuyển, thì một lần đi thi là mất nửa năm mấy tháng thậm chí là một năm. Thời gian chờ đợi họ còn ở trong thành, nhà trọ bình dân là của người không có tiền, hoặc họ trú tạm đạo quán, chùa chiền, người có tiền thì đi đến kỹ viện.
Kỹ viện tương đương với khách sạn sao hiện giờ, ăn uống chơi bời có người phục vụ tận nơi, con cháu quan thần và con em nhà khá giả đều ở những chốn này, Thôi Đại Lang bị người ta ném ra khỏi trường thi, vốn dĩ là muốn đi kỹ viện, nhưng thấy Dương Hạo nhắc đến Liễu Đóa Nhi là một cô nương như vậy nên hắn thấy hiếu kỳ, thế là thuận lý thành cương, đi cùng đường với Dương Hạo luôn.
Đi đường nói chuyện, nghe Thôi Đại Lang giới thiệu bản thân, nhà họ ở Tề Châu Sơn Đông, đó là một nhà có thế lực bậc nhất bậc nhị ở đó, đất rộng tới mức ngựa chạy một ngày cũng không hết đất nhà họ, trong nhà vàng chất thành núi, người hầu vô số, vốn dĩ không cần thi quan làm gì, hắn cần thi tiến sĩ, kỳ thực là muốn biết mình có kiến thức đến đâu, chủ yếu là trong nhà nhiều quy tắc, tìm cớ ra ngoài giải sầu, cho nên hắn không thi được thì cũng chẳng sao, hơn nữa còn không vội về.
Dương Hạo nghe bất giác động lòng, chỗ Ngô Oa Nhi là kỹ viện nổi tiếng Biện Lương, các vị quyền quý, thân sĩ tiếng tăm đều vô cùng quen thuộc, mình có thể tranh thủ đến ủng hộ Liễu Đóa Nhi. Hơn nữa quan niệm quê người Trung Quốc coi trọng trận đấu, đội của mình không chịu thua kém, cuộc chiến của Liễu Đóa Nhi và Ngô Oa Nhi, nếu người ta đơn thế lực, thì phải tạo thế cho Liễu Đóa Nhi như nào đây?
Người này là thí sinh ngoại tỉnh, trong nhà lại vô cùng giàu có, nếu như lôi kéo được hắn, thì sẽ lôi kéo được càng nhiều những vị công tử giàu có ngoại tỉnh đến chỗ Liễu Đóa Nhi, trận tranh giành "Nữ sinh cao cấp", thì chỗ mình không đến mức đến "Nhóm bạn" cũng không có.
Nghĩ đến đây, Dương Hạo cũng không khách khí với Thôi Đại Lang nữa, hai huynh đệ cùng đi trên con đường, càng nói chuyện càng hợp nhau, khi đến Như Tuyết Phường, Dương Hạo mời Thôi Đại Lang vào phòng ngồi trước, cười nói:
"Thôi huynh ngồi đợi đây một lát, ta đi gặp Đóa Nhi cô nương, rồi sẽ đưa huynh đi gặp, mà trời cũng không muộn rồi, tối nay ta và thôi huynh sẽ cùng nhau đàm tửu".
"Được được được, Dương huynh cứ tự nhiên". Thôi Đại Lang cười hì hì trả lời, Dương Hạo đi về phía sau nhà.
"Đại công tử, tối nay Đường Tam công…"
Thôi Đại Lang giơ tay lên, tên sai vặt ở phía sau lập tức chạy đến cửa, Thôi Đại Lang nhìn theo bóng dáng Dương Hạo, cười mà như không cười nói: "Tên Dương Hạo này, bề ngoài cục mịch mà cũng thông minh lanh lợi ra phết, hay ho đấy, ngươi không cảm thấy vậy sao?"
Tên sai vặt nhìn theo bóng dáng Dương Hạo, chẳng thấy con người hắn có gì hay ho, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo:
"Đại công tử quả là có mắt nhìn người…"