Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 246 : Rượu phong ba
Ngày đăng: 20:56 19/04/20
Dương Hạo đến chỗ ở của Liễu Đóa Nhi, vén rèm cửa đi vào trong phòng, tấm bình phong ngăn buồng ngủ của Liễu Đóa Nhi. Lờ mờ có thể nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều thướt tha của Liễu Đóa Nhi ngồi trước bàn trang điểm đang nhẹ nhàng chải tóc.
Dương Hạo ho khụ một tiếng, Liễu Đóa Nhi cong lưng đứng lên, bước nhanh ra đón, vừa thấy hắn liền vui mừng nói:
"Đại nhân, ngài cuối cùng cũng đã đến rồi?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Dương Hạo cười nói: "Ta làm sao nhớ được ngày mai còn phải đến nữa, lời nói này của Liễu cô nương chẳng phải là đến mức một ngày không gặp Dương Hạo như ba thu sao?"
Đều là nam thanh nữ tú, quen biết nhau, hơn nữa thân thế đặc biệt của Liễu Đóa Nhi, nên Dương Hạo thuận miệng nói đùa vài câu. Như lúc ở trong Xã Khu nam nữ trêu đùa nhau, Liễu Đóa Nhi cũng sẽ tác quái, đỏ mặt, cúi đầu nghịch nghịch vạt áo nói:
"Thiếp phiêu bạt nắng mưa đã nhiều năm, mà ân khách duy chỉ có một mình chàng, trong lòng sao không nhớ thương đến chàng đây?"
Giờ sự hợp tác của Dương Hạo và nàng vẫn chưa được công khai/nói toạc ra, nguyên nhân là Dương Hạo muốn Liễu Đóa Nhi thôi không hợp tác với Triệu Cát Tường Triệu quản sự nữa, việc bề bộn trong tay, mua tuyết phường lại từ tay Bàng ma ma, nên Bàng ma ma biết được mục đích của hắn, sợ rằng sẽ nhân cơ hội đó mà nâng giá, nhưng hai người có rất nhiều việc cần thỏa thuận, cho nên mỗi lần Dương Hạo đến, đều trực tiếp đến phòng riêng nói chuyện, các hầu gái trong phường đều nghĩ rằng hắn là một vị khách mà Liễu cô nương ái mộ.
Dương Hạo quay đầu nhìn bức rèm che vẫn còn dao động, cười nói: "Cái màn này…đi vào tiện gớm…"
Liễu Đóa Nhi nhìn tấm cái màn bên giường sau tấm bình phong một cái, rồi lại quay sang nhìn hắn, nói thân mật: "Thế đại nhân muốn vào tấm màn nào vậy?"
"Khụ khụ khụ" Dương Hạo tươi tỉnh nói: "Ngày mai có Long Đình hội, cô nương đã chuẩn bị xong hết chưa? Khi rảnh rỗi có tập luyện bài hát, điệu nhảy nào không?"
Liễu Đóa Nhi che miệng cười, rồi bộ mặt nghiêm nghị nói:
"Đương nhiên chăm chỉ luyện tập rồi, nhưng hôm nay Triệu quản sự lại đến làm om sòm, thiếp và hắn ầm ĩ cả lên, vừa kết toán tiền bạc, đuổi hắn ra khỏi cửa. Thiếp thấy tên Triệu Cát Tường đó xấu hổ và giận dữ, sợ hắn không cam tâm, sẽ tìm người đến sinh sự trả thù, đang muốn phái người đi mời đại nhân, nói cho ngài biết".
"Hả?" Dương Hạo cũng trở nên nghiêm túc hơn, hơi trầm ngâm, trịnh trọng nói:
Thấy những món vật phẩm được đưa tới không dứt, Bàng ma ma không tin có ai đó ngốc tới mức vung tiền như rác thế này để lấy lòng một ca kỹ, mụ đảo mắt, thầm nghĩ: "Có lẽ Liễu Đóa Nhi này tự biết không tranh giành phần thắng được với Ngô Oa cô nương được, nên mới có ý nghĩ bỏ nghề, trèo lên cành cao, muốn hoàn lương chăng?
Ồ, dễ có đến tám chín phần là như thế, mấy ngày nay lão thân có nghe nói có một vị công tử họ Dương hầu như ngày nào cũng đến, lúc nào hai người cũng kè kè như hình với bóng, còn những vị khách khác thì không thấy đâu. Nếu như vậy cái viện này của ta sợ rằng cô ta sẽ không thuê nữa. Hôm qua Phường Chính đến nói, có một vị tiểu ca nhi họ Mục thay chủ nhân hắn mua viện này của ta, ta cũng lớn tuổi rồi, vốn muốn rửa tay nghỉ ngơi, nếu giá cả hợp lý, thì bán quách đi cho xong, lão thân này phải đi tìm Phường Chính xem sao".
Nghĩ đến đây, Bàng ma ma chưa gặp mặt Liễu Đóa Nhi, thì lại phe phẩy khăn lụa đi.
Dương Hạo giờ cũng được coi là thân tình bằng hữu với thanh niên Sơn Đông Thôi Đại Lang, sáng sớm tinh mơ hắn đi tìm những người bạn mà hắn kết bạn được trong thời gian ở kinh thành ôn thi, mời họ cùng gia nhập hội chơi trong tiết thanh minh của Như Tuyết Phường, hơn nữa còn nói với những người bạn này, nếu như càng lôi kéo được nhiều người tham gia thì càng tốt.
Mỗi ngày những sĩ tử dự thi ít nhất cũng có hơn vạn người. Khoa cử có từ Tùy Đường, song khi đó mở ra chế độ khoa cử tuyển chọn nhân tài mang tính hình thức, người đỗ đạt mỗi khoa không quá mấy chục người, hơn nữa phần lớn đều là người có bề có thế trong xã hội, dân thường thì không có mấy, mà sang triều Tống thì lại là kỳ thi hồ danh, không quan tâm đến gia thế thân phận, cố gắng cho những dân thường trúng tuyển, nhưng những người dân có cơ hội đọc sách phần lớn có một đặc điểm chung, đó chính là gia cảnh giàu có.
Người cả ngày chuyên tâm đọc sách thì cực kỳ ít, cho nên những công tử thiếu gia lặn lội đường xa vào kinh thành dự thi phần lớn đều là không tồi, bọn họ khó khăn lắm mới đến đây được, trên người mang một món tiền lớn, kỳ thi kết thúc thì sẽ cùng những người bạn thân đến thanh lâu kỹ viện uống rượu mua vui, giải tỏa những áp lực và căng thẳng mà kỳ thi mang đến cho bọn họ.
Chơi gái, uống rượu có kỹ nữ hầu hạ, thật đúng là một loại mới của các quan và các sĩ tử, không có người bên cạnh, bọn họ bình thường còn đi, huống hồ Thôi Đại Lang lại bị xúi giục, gặp Liễu Đóa Nhi vô cùng đáng thương, bọn họ dường như gánh sứ mệnh thiêng liêng, không phải đi chơi gái, mà là đi trừ bạo an dân, thấy yếu thì giúp.
Vốn dĩ người nghiêng về phía kẻ yếu là tâm lý thường thấy, hơn nữa bọn họ đều là người ngoại tỉnh, người bị ức hiếp không những cũng là người ngoại tỉnh, mà còn là một cô gái yếu ớt. Ủng hộ, những học sĩ này lập tức bắt đầu liên lạc rộng ra, trong thời gian khoa thi chỉ có ba ngày mà Như Tuyết Phường đều đông kín, đó cũng là lúc họ hoàn thành kỳ thi, chờ đợi thời điểm tên mình có trên bảng nhãn.
Nên việc lôi kéo thêm người càng dễ dàng hơn, một ngày có đến hơn ba trăm người biết tin, những sĩ tử tham gia không ngừng đông lên, rất khó tưởng tượng khung cảnh du xuân tám ngày, sẽ có cảnh tượng như thế nào. Các sĩ tử phần lớn đều là thanh niên, nghịch ngợm, ngày thường lui tới không ngừng, sự móc nối này cũng không gây sự chú ý cho bất kỳ ai, nó vẫn kín đáo như thường.
Khi đêm đến, Thôi Đại Lang đắc ý đến phòng của Dương Hạo, nói thành quả một ngày của hắn, hai người nhìn nhau cười to. Dù bản thân Dương Hạo là Hòa châu phòng ngự sử, là một đại phu hữu võ, quyền tri khai phủ Hỏa Tình viện, được coi là một chức quan khá lớn trong triều đình. Còn Thôi Đại Lang xuất thân từ một gia đình có thế lực ở Sơn Đông, vàng bạc châu báu như núi, là con cháu của một gia đình giàu có, nhưng tuổi tác hai người chênh nhau không lớn, tính cách cũng hiếu thắng và hoạt bát, bản thân lại là người xúi giục việc này, trong lòng cũng thấy có một cảm giác thành công.
Dương Hạo cười nói: "Tối nay Long Đình hội, tứ đại hành thủ đến, mọi người từ khắp nơi tới, Thôi huynh có muốn cùng đi mở mang kiến thức chút không?"
Hai mắt Thôi Đại Lang sáng lên, liền nói: "Tứ đại hành thủ, nổi tiếng đã lâu, đương nhiên muốn đi xem thế nào, đi đi, chúng ta đi luôn đi". Hai người lên xe đi.