Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 247 : Tứ đại hành thủ
Ngày đăng: 20:56 19/04/20
Trong lịch sử, Khai Phong từng có sáu lần bị Hoàng Hà nhấn chìm, thành Khai Phong giờ bên cạnh vẫn còn có mấy tòa thành cũ, nó là một khu rộng lớn của kinh thành. Song vì địa thế chỗ trũng, cho nên trong thành Khai Phong có rất nhiều hồ nước, ao hồ chi chít như sao trên trời, thủy vực rộng lớn, khiến cho thành Khai Phong vô cùng ưu mỹ, có lời ca ngợi "Bắc phương thủy thành".
Khu mật trực sĩ tử, quyền tri tiến cử Tần cầm cử tam ti vận chuyển đường bộ sử sự giúp đỡ, đây là một công việc béo bở, khi đi nhậm chức, mọi người đến chúc mừng, vì hắn từng là trưởng quản việc tiến cử, cho nên rất nhiều sĩ tử nhân vật nổi tiếng cũng tới, khách khứa lại quá nhiều, trong phủ trạch hơi chật chội, cho nên mới chọn hồ Long Đình làm nơi tiệc rượu.
Hồ Long Đình có một cái đảo nhỏ, chỉ có một đường thông nhỏ hẹp sang đảo, trong đảo chỗ cao nhất có xây một cái lầu tạ ơn, mỗi khi đêm thanh gió mát, trăng sao, nước non tươi đẹp, Đình Đài lầu treo vô số đèn lồng, ngọn nến lấp lánh trên mặt nước, sáng lạn tựa như một cung điện Long vương, là một nơi nổi tiếng ở Biện Lương.
Lúc đó những quan khách được mời đến dự tiệc tất sẽ mời ca kịch lại múa trợ hứng. Sau khi Dương Hạo được tin này, cho rằng là một cơ hội tốt, hắn và Tần Dực không quen thân, nhưng La Công Minh quen biết khắp thiên hạ, và lại là bạn tốt với Tần Dực, Dương Hạo nhờ La Công Minh, việc nhỏ như vậy, La Công Minh cũng không hỏi hắn nguyên nhân, mà đồng ý luôn. La Công Minh quan cao chức lớn, thiếp được gửi đi, tứ đại hành thủ tất nhiên sẽ nghe theo.
Cuộc đấu tranh gay gắt của Ngô Oa Nhi và Liễu Đóa Nhi, trong kinh thành các sĩ tử sớm đã biết rõ, Long Đình hội chật ních, tứ đại hành thủ lập tức tạo sự chú ý tới rất nhiều người, cho nên Tần Dực và khách khứa vẫn chưa tới, nhưng du khách của Long Đình hồ đột nhiên tăng lên rất nhiều, mục đích là xem tứ đại hành thủ. Tứ hoa khôi cùng tới dự Long Đình, phong ba đột khởi, lại không một ai biết là Dương Hạo đang đứng sau tấm rèm trợ giúp.
Thừa lúc một chiếc kiệu nhỏ dừng lại trước Long Đình lầu, vén kiệu được vén lên, một người quần áo màu xanh, tóc đã có vài sợi bạc bước từ trong kiệu đi ra, mắt hẳn đảo qua nhìn một lượt, chỉ thấy du khách xung quanh Long Đình lầu khá đông, trên hồ cũng có nhiều chiếc thuyền thắp đèn, rõ ràng là nghe nói tứ đại hành thủ cùng đến, nên người đến xem náo nhiệt, hắn cười nhạt, bước đến lầu.
Đồng nghiệp trên chốn quan trường của đám người Tần Dực, La Công Minh trên lầu đã đến, Lục Nhân Gia tới muộn một chút, mọi người biết hắn nóng tính, Lục Nhân Gia vào trong lầu, nhìn quanh một lượt, chỉ thấy một vài người bạn mời cũng đã đến, lại không thấy bóng dáng tứ đại hành thủ đâu, thầm hừ một tiếng: "Đến sớm đấy, các cô nương còn to gan hơn cả lão phu".
Lập tức có người tiến đến đón chào, mời Lục tiên sinh ngồi vào vị trí chính giữa, bọn họ hàn huyên, chúc Tần đại nhân, tiệc rượu vui vẻ, không khí dần dần trở nên thân thiện.
Lục Nhân Gia hôm nay đến dự tiệc, có dụng ý khác, để ý tứ đại hành thủ. Thấy tứ đại hành thủ chần chừ không đến, không khỏi phẫn nộ nói: "Mấy cô ả hát này, tiệc rượu của Tần đại nhân, còn chần chừ không đến".
Các văn sĩ ngồi cùng bàn đều cười rộ lên nói: "Nếu muộn với ta ngươi, thì khó tránh khỏi thất lễ. Còn về mỹ nhân mà, ha ha, chúng ta vẫn cần kiên nhẫn chờ đợi…
Vừa nói đến đây, thì nghe thấy ngoài lầu có người hô to:
"Ngô hành thủ, là thuyền của Ngô hành thủ, Mi Hồ Ngô Oa Nhi đến rồi".
La Công Minh vuốt vuốt chòm râu, cười ha ha nói:
"Thừa Lục Công Cát, vừa nói đến, mỹ nhân liền nghe thấy mà đến".
Dứt lời cùng với Tần Dực đi đến lan can cửa sổ, nhìn về phía hồ.
Dương Hạo cùng Thôi Đại Lang ở lầu một, cũng gọi rượu và thức ăn đàm tiếu, nghe có người hô "Ngô hành thủ" đến rồi, Dương Hạo không khỏi thầm khen một tiếng: "Rất biết cách!"
Dương Hạo nghe thấy không kìm được thở dài:
"Danh sĩ tài tử thiếu đi giải trí thì thực đáng thương, vị lão gia này là ai vậy hả, sao tẻ nhạt giống với vị họ Lục lần đầu gặp ở Quảng Nguyên thế?"
Người phạt rượu là học thức uyên bác, kỳ thực cũng không đơn giản, ngoài đám người Thái Châu, La Công Minh và mấy vị quan cao ra, tứ đại hành thủ cũng được liệt vào, tửu lệnh một khi được áp dụng, thua sẽ phạt một chén.
Theo lý mà nói, thơ từ của Ngô Oa Nhi là cao nhất trong số tứ đại hành thủ, Liễu Đóa Nhi có kém một chút, nhưng hôm nay thực hiện tửu lệnh, vốn không phải sở trường của Tuyết Ngọc song kiều, nhưng họ vẫn tham gia, thường đưa ra những câu đối rất hay, chỉ có khả năng thơ từ của Liễu Đóa Nhi không đến nơi đến chốn, cho nên Liễu Đóa Nhi phải liên tiếp nâng chén, được một lát hai má đã ửng hồng lên, gà gà men say.
"Tiểu thư, lúc nãy ta thấy tên họ Lục và hắn ngấm ngầm phá rồi, ở phía sau viết sẵn đáp án, rồi lén lút đưa vào tay Tuyết hành thủ, Nhuận hành thủ bọn họ".
Diệu Diệu lanh lợi, đứng một bên nhìn thấy từng động tác nhỏ của bọn họ, tức quá, liền đi báo cho Đóa Nhi. Liễu Đóa Nhi ngầm cười khổ, thực ra nàng sớm đã nghi ngờ, song biết thì có thể làm gì được đây? Thương hoa tiếc ngọc vốn là việc nhàn rỗi, lẽ nào còn dám trách bọn họ lừa sao? Dù sao trong mắt của quan thần, chẳng qua chỉ là phạt rượu mà thôi, ai để ý giữa bọn họ đang có sự đấu tranh gay gắt đâu.
Đóa Nhi xua tay, ý bảo Diệu Diệu lui lại, nói:
"Các vị lão đại nhân, Đóa Nhi tửu lượng quá thấp, chịu không nổi hình thức tửu lệnh nữa rồi".
La Công Minh thấy nàng mặt đỏ ửng, vẻ đã say quá rồi, muốn bỏ lệnh phạt, Lục Nhân Gia ở bên cạnh vỗ tay cười nói:
"Từ từ mà uống, từ từ, các vị tài nữ, ta đợi xem cho có hứng, đi thêm một vòng phạt nữa đi".
Hắn không bỏ qua, vì thế lại đi thêm một vòng phạt rượu, Đóa Nhi đã thua, đám người Lục Nhân Gia nở nụ cười đắc ý, thế là một vòng phạt rượu cuối cùng đã kết thúc.
Lục Nhân Gia thấy Đóa Nhi say lảo đảo, cười lạnh lùng, bưng chén rượu nháy mắt với Ngô Oa Nhi, Ngô Oa Nhi hiểu ý, lập tức đứng dậy, thản nhiên cười nói:
"Khó có lúc các vị đại nhân cao hứng như thế, Búp Bê gần đây mới sáng tác được mấy bài thơ cũng gọi là hay, không dám tự tiện, xin hát lên cho các vị đại nhân cùng thưởng thức, được không ạ?"
Bài từ này của Ngô Oa Nhi, lấy tre trúc gõ, thanh âm (một loại hí khúc ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc) hát xướng. Dương Hạo nghe không hiểu là cô ấy đang hát là điệu gì, bài từ kia hát lên không hiểu mấy câu thì thấy Thôi Đại Lang lặng yên nghe, khẽ gật đầu, đánh giá bài từ này không tồi.
Ngô Oa Nhi này giống như một thể mâu thuẫn, dung nhan giống con trĩ, cơ thể lại xinh đẹp quyến rũ, giọng hát lại giống tiếng sáo du dương, có một sức hút kỳ lạ của người con gái, êm ái trầm bổng như đang đi trên mây, người ngồi dưới lầu nghe thấy như trước mặt. Giọng hát trong vắt, vô cùng êm tai, thôi hát khúc ca, dư âm còn văng vẳng bên tai, sau một lúc lâu trong điện ngoài điện mới cùng vỗ tay khen hay, mọi người đều hiểu được Liễu Đóa Nhi và Ngô Oa Nhi đang đấu đá nhau, mấy ngày trước hai người không phân thắng bại, sau dần dần Liễu Đóa Nhi bị lép vế, giờ Ngô Oa Nhi hát một bài hay như vậy, như thiên lai, mà khúc hát, múa đang mạnh hơn Liễu Đóa Nhi, cô ấy nhất định sẽ ứng chiến, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô ấy.
Ai biết Liễu Đóa Nhi đang say rượu, mọi người vỗ tay ủng hộ, hưng vô ứng và chi ý. Lục Nhân Gia không nhịn được tủm tỉm cười, ánh mắt đắc ý nói: "Đóa Nhi cô nương, Ngô hành thủ đã hát xong bài từ của lão phu rồi, nào giờ thì bỏ con săn sắt bắt con cá rô đi, Đóa Nhi cô nương ca múa song tuyệt, sao không tới ứng một bài xem…".