Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 250 : Bỏ dỡ

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


Bốn mỹ nhân hiến nghệ ở hồ Long Đình, câu chuyện về một danh sĩ trộm tác phẩm của người khác thành của mình sang ngày thứ hai đã lan truyền khắp thành Biện Lương. Hôm đó có rất nhiều khách mời tận mắt chứng kiến, ngoài lầu lại còn có những du khách, lại được thêm Dương Hạo thổi phồng, trong chốc lát tin đã lan rộng khắp. Tiếng tăm của Liễu hành thủ cũng vì thế mà được truyền khắp. Còn về Lục Nhân Gia, lão chuột qua đường đau khổ, tuy nôn ra máu nhưng trái lại vẫn sống…



Rất nhiều người đang nghe ngóng tin tức xảy ra vào thời gian muộn, hai bài từ của Tô đại học sĩ càng được các văn nhân mặc khách truyền rộng rãi, tuy chưa ghi bút danh là Tô đại học sĩ, nhưng cũng lưu truyền thiên cổ. Vì tò mò, đồng thời cũng muốn nghe được bài từ tuyệt diệu từ chỗ Liễu hành thủ, cho nên mấy ngày nay thiếp mời Liễu hành thủ đến các buổi yến tiệc, du hồ, khai trương, hội thơ đều tăng lên rất nhiều, trước cửa xe ngựa xếp hàng, khiến Bàng ma ma vừa bán Như Tuyết Phường tiếc đứt ruột.



Nhưng thiếp mời đều bị Liễu Đóa Nhi từ chối, lý do là nàng đang chuẩn bị cho buổi du xuân, lại còn luyện ca múa, cần rất nhiều thứ cần chuẩn bị, giờ nàng vô cùng bận rộn, ngày du xuân cũng sắp đến gần. Mọi người đều coi trọng lần du xuân này của Như Tuyết Phường.



Rất nhiều văn nhân sĩ tử, quan thân tiếng tăm đều tự đặt một câu hỏi: "Túc hạ có thể được mời tới Như Tuyết Phường cùng du xuân không?" Kết quả là không ai nhận được lời mời, mọi người đều tò mò, không nghĩ ra được người quyền quý như thế nào mới khiến cho Liễu hành thủ biệt đãi như vậy, từ chối nhiều lời mời như vậy, chỉ mời hắn đến Như Tuyết Phường, Liễu Đóa Nhi trở nên thần bí.



Đến lúc này, Dương Hạo đã không còn cần phái người đi loan tin giúp Liễu Đóa Nhi nữa, mà những tin tức có liên quan đến Liễu Đóa Nhi đã truyền rộng khắp thành Đông Kinh. Từ danh địch lan sang sĩ tử, sĩ tử lan sang quan thân, quan thân lan sang triều đình, ảnh hưởng lớn do Biện Lương tạo nên xuất phát từ đại quân triều đình, bắt đầu lan đến đến đại sự Lĩnh Nam thảo phạt Nam Hán.



Thôi Đại Lang là người nhiệt tình, mấy ngày nay luôn giúp Trương La hành động vĩ đại, Dương Hạo thì hoàn toàn bố trí ngoại thân. Vì Quan Gia rút kinh nghiệm sương máu từ trận hỏa hoạn, tấu biểu mà Dương Hạo dâng lên, hắn yêu cầu cần phải tìm ra được biện pháp phòng cứu hỏa có hiệu quả.



Tân quan mới nhậm, Dương viện trưởng.



Lầu Thanh Tâm, Triệu Quang Nghĩa đang cầm một cốc trà hương, mặt tươi cười. Chuyện hỏa hoạn, phủ Khai Phong có quyền điều động cấm quân, kỳ thực quyền lực lại không khiến hắn có cơ hội trực tiếp tham gia vào công việc của cấm quân, chỉ là thông báo tình hình hỏa hoạn, đại quân cấm quân sẽ điều động sĩ tốt chạy tới dập lửa mà thôi, không có quân lệnh thì không thể điều động được binh, quân tốt cũng sẽ không nghe lệnh hắn đi làm chuyện khác.



Nhưng sự tại nhân vi.



Đối diện với việc chen vào không lọt, nước chảy không vào, cấm quân rõ ràng nằm trong tay Quan Gia, đây là một thời cơ cực tốt. Phòng cứu hỏa là việc chính trị của phủ Khai Phong đảm nhiệm, người cứu dập lửa không được thì bị phạt, người anh dũng dập lửa bị thương thì sẽ được thưởng, hắn hiểu cơ hội sắp xếp thân tín của mình vòng qua cấm quân cao cấp tướng lĩnh, trực tiếp tiếp xúc với các tướng tá mãnh binh, những người này mới là người chân chính dẫn binh.
"Tuân lệnh".



"Ừ" Dương Hạo mỉm cười, phá bỏ và dời đi nơi khác, còn không cho phí bồi thường, không dễ làm chút nào, làm không được thì bị dân chúng mắng mỏ, nhân tâm kỳ tài, vật tận kỳ dụng, Trình Đức Huyền đã thích hợp làm hỏng việc, sai sứ này thích hợp với hắn.



Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất của Dương Hạo là đang lo lắng hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, móc nối trên dưới phủ Khai Phong, tạo chướng ngại vật cho mình, giờ kéo hắn về bên mình làm, một là dễ dàng để ý tới hắn, hai là, cho hắn làm quan không lớn cũng không nhỏ, nếu hắn dám làm loạn, không làm ăn được gì, thì cũng dễ xử lý.



Vài Nha sai nghe nói hôm nay không cần làm nữa thì vui mừng, hôm nay làm việc rất tốt, tranh thủ thời gian về nhà đi dạo, hoặc đi uống trà cùng mấy người bạn nói chuyện phiếm, chỉ có mình viện trưởng đại nhân bận rộn, đám nha sai giải tán, sự lười nhác lúc nãy cũng không còn nữa.



Dương Hạo lắc đầu cười, xoay người đi về phía Như Tuyết Phường. Từ con đường lớn Nam môn quặt sang thì thấy một tiểu cô nương chạy vạt áo bay bay, hai má đỏ như quả lựu.



Dương Hạo dừng lại gọi: "Nguyệt Nhi, ở đây ở đây".



Mẫu Y Kha vừa nhìn thấy hắn, vui mừng khôn xiết, vội chạy tới.



Dương Hạo ngạc nhiên hỏi: "Nguyệt Nhi, chẳng phải ngươi đi Như Tuyết Phường giúp đỡ họ sao? Giờ vội vội vàng vàng đi đâu vậy?"



Mẫu Y Kha nắm tay áo hắn nói: "Lão gia, tôi…tôi đi tìm ngài. Đến…chúng đến thực rồi…"