Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 251 : Chuyện nhị đương gia

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


Dương Hạo không hiểu gì cả nói: "Cái gì đến rồi. Ai đến vậy?"



Mẫu Y Kha thở hổn hển nói: "Triệu Cát Tường quả nhiên đến rồi, mang theo hơn mười tên lưu manh".



"Triệu Cát Tường?" Dương Hạo ngây người ra một lúc mới nhớ tới là quản sự trước kia của Như Tuyết Phường. Dương Hạo lập tức hỏi:



"Sao, Tiểu Vũ bọn họ đến hơn mười tên lưu manh cũng không chống lại nổi sao, để người ta phá hỏng Như Tuyết Phường à?"



Mẫu Y Kha nói: "Không, Tiểu Vũ bọn họ rất giỏi, đánh cho bọn lưu manh đó chạy hết rồi".



Dương Hạo cười nói: "Thế ngươi còn cuống cuồng chạy đi làm gì?"



Mẫu Y Kha nhìn xuống chân, hai má ửng hồng nói: "Ai za, nô tỳ nói chưa rõ, chúng…chúng chạy đi trước, sau đó lại mang mấy mươi tên lưu manh đến, Tiểu Vũ bọn họ nghe nói vậy chạy ra ngoài tiếp tục đánh, đánh xong chúng lại chạy, ngay sau đó lại mang hơn một trăm tên đến, sau đó không biết từ đâu lại chạy ra hơn hai trăm tên, sau đó hơn một trăm tên đánh với bọn Tiểu Vũ, sau đó hai trăm tên lại đánh với Tiểu Vũ và đám người Triệu Cát Tường, sau đó Tiểu Vũ và Triệu Cát Tường dẫn người của họ cùng đánh với hai trăm tên, nói chung…nói chung đánh cứ lung tung cả lên…"



"Có chuyện này sao?" Dương Hạo lấy làm kỳ lạ, kéo tay nhỏ bé của cô nàng nói: "Đi, chúng ta đi xem xem".



Hẻm giết heo lúc này đã hỗn độn.



Hẻm giết heo vì gần sông Biện Hà, cho nên con đường lầu xanh đặc biệt nhiều. Người đi thuyền vào kinh, vừa lên bờ thì đi hưởng thụ vị dịu dàng. Nhưng vì tiếp đãi phần nhiều là người chèo thuyền, kéo thuyền, tiểu thương, cho nên đẳng cấp lầu xanh ở đây không cao, ngoài Như Tuyết Phường phẩm lưu cao nhã một chút, những lầu xanh còn lại đều là những căn nhà thô sơ, nhiều căn nhà trong số đó đã bị Dương Hạo mua.



Những căn nhà sơ sài vốn dĩ là chuẩn bị tìm người dỡ bỏ, giờ không cần nữa, trong hẻm giết heo giờ có đến hai ba trăm người, có đến năm sáu trăm cái chân người, từng cái dẫm vào ván gỗ của nhà khiến hẻm giết heo chật như nêm cối.



Mục Vũ và tám thị vệ bảo vệ Như Tuyết Phường, quanh nơi tay đấm chân đá đều bị dẫm đạp, nhưng nhiều người như vậy, họ tiếp tục đánh cũng không đánh lại nổi, tường của viện không cao, nếu có người nhảy tường vào, họ cũng không thể ngăn cản được. Liễu Đóa Nhi và nhiều ca múa kỹ trong viện đều nơm nớp lo sợ nhìn ra phía ngoài, không hiểu Như Tuyết Phường có thể giữ được hay không.




Dương Hạo như sét đánh, toàn thân rung lên, hai mắt càng mở càng to, tay chỉ về phía tên béo như đầu heo, cơ thể run lên ghê gớm, nhất thời không nói nên lời.



Tên béo bị hai nhóm người đánh không lý do, cuối cùng lại bị chúng chỉ là tên cầm đầu, tức phát ngất, nhưng bảo hắn đấu với quan, đặc biệt là một vị viện sử đại nhân của Nam nha, hắn cũng không có gan, khi hắn đang muốn biện bạch, Dương Hạo lại hét lớn một tiếng về phía hắn, hắn chăm chú nhìn người này, ngạc nhiên vô cùng.



Hai người cùng nhìn về phía nhau, đi từng bước lại phía trước, đến nơi cách ba bước, hai người đột nhiên cùng kêu lên.



"A!"



"Tao Trư Nhi".



"Ngươi còn sống sao?"



"Ngươi còn chưa chết sao?"



Hai người vui mừng quýnh lên, chạy lại ôm chầm lấy nhau. Mấy tên lưu manh bị đánh máu chảy đầm đìa thấy vậy ngơ ngác, Nam nha viện sử quen thân với Nhị đương gia bến sông Biện Hà, thấy tình hình không ổn, nhân lúc hai người đang nhận mặt nhau, chúng lập tức dẫn người của mình lẻn đi, Triệu Cát Tường bỏ chút tiền mướn chúng đến thấy việc không ổn, vội vàng trốn sau mông bọn chúng lẻn đi.



Vài người đàn ông ở bến sông thấy không hiểu gì, châu đầu thì thầm với nhau, vào lúc này, một người vấn khăn, buộc lại váy lụa đỏ, lưng thắt một sợi dây nhỏ, vạt áo thoáng mát, lộ nửa bộ ngực, cầm một cây gậy, dẫn mười mấy đại hán, hùng hùng hổ hổ bổ nhào đến.



Người con gái này bước đi nhanh như bay, lớn tiếng nói:



"Tao Trư Nhi, tên đểu giả nhà ngươi bị hồ linh tinh hớp hồn, làm lão nương tức phát ngất. Ôi, sao lại có người như vậy chứ?"