Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 252 : Gặp lại huynh đệ
Ngày đăng: 20:56 19/04/20
Tiểu Tụ cô nương ngạc nhiên nói: "Tao Trư Nhi, người này là người nào? Hai người đàn ông ôm nhau khóc còn ra thể thống gì nữa".
"Đây là huynh đệ ta, ta cuối cùng cũng tìm được hắn rồi". Tao Trư Nhi lấy ống tay áo lau nước mắt, tự hào nói.
Tiểu Tụ nghe nói hắn còn có một huynh đệ lưu lạc, vừa nghe thấy hắn nói vậy, thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy ở trên bến sông nghe người ta nói sư ca Tao Trư Nhi bị người ta đánh, hơn nữa còn bị đánh ở hẻm giết heo, nên nổi trận lôi đình. Hẻm giết heo phần lớn là lầu xanh, sư ca vừa chèo thuyền trở về, thì đi tới đó làm gì?
Người đàn ông ở bến sông chạy thuyền trở về không chờ đợi được đi đến nơi đó, sau khi trở về thì nở nụ cười đáng ghét, nàng còn ngẫu nhiên nghe thấy họ nói cái gì "Tiết Hỏa Nhi", cũng không biết người đàn ông đó đi làm gì, sư ca cũng ở đó, còn bị đánh nữa, chẳng phải là vì tranh giành ca kỹ với ai đó sao?
Vì thế Tiểu Tự cô nương giận sôi mình, toàn bộ đàn ông trên bến sông Biện Lương giờ không ai không biết cô Trương Hoài Tụ thích Tao Trư Nhi, còn Tao Nhi thực có mắt như mù, không thèm đoái hoài đến Trương cô nương, không thèm nhìn một cái, bèn bỏ tiền đi uống vài ba chén rượu.
Cô ta quát bảo dừng lại, xắn tay áo lên chuẩn bị đuổi tới, mình mang mười mấy người hùng hùng hổ hổ tới hưng sư vấn tội. Giờ nghe nói không phải đánh nhau vì đàn bà. Cơn tức giận của Tiểu Tụ cũng tiêu tan, vui vẻ nói:
"Cha ta bày cơm rượu, đang đợi chàng về ăn, vị công tử này là huynh đệ của chàng, xin mời cùng đi đi".
Dương Hạo có vài lời muốn nói với Tao Trư Nhi, không tiện để người ngoài biết, bèn thi lễ cười nói với vị đại cô nương:
"Đa tạ nhã ý của cô nương, tại hạ và Tao Trư Nhi đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói. Hơn nữa, mạo muội quấy rầy, e không tiện, ta và Trư Nhi sẽ vào trong Như Tuyết Phường ăn uống nói chuyện một chút, hôm khác tại hạ sẽ đến gặp lệnh tôn của cô nương".
Trương Hưng Long có ấn tượng rất tốt với Tao Trư Nhi, hắn coi trọng nhất là người đàn ông có nghĩa khí, bèn thu nạp hắn làm đồ đệ. Tao Trư Nhi theo Trương Hưng Long học võ, vừa làm việc cho hắn, qua cơn sóng gió Phách Châu Đinh gia trang, giờ tính cách Tao Trư Nhi đã thay đổi rất nhiều, dám làm dám chịu, việc mà thuyền trưởng giao cho hắn đều làm rất chăm chỉ, hơn nữa hắn còn là đồ đệ của thuyền trưởng, nên rất nhanh đã được giao trọng trách.
Con gái của Trương Hưng Long là Trương Hoài Tụ, giờ là tiểu sư muội của hắn, hai người sớm chiều bên nhau, cô nương đó dần dần nảy sinh tình cảm với hắn. Trương Hưng Long chỉ có một cô con gái, nên vô cùng cưng chiều nàng, thấy con gái yêu có cảm tình với đồ nhi, lại biết đồ đệ này chỉ có một thân một mình, không cha không mẹ, liền có ý nghĩ kén hắn làm con rể, rồi từ đó giao quyền hành cho hắn, quan tâm bồi dưỡng, còn mình thì dần dần rút lui. Dưới sự nâng đỡ của Trương Hưng Long, Tao Trư Nhi tiến bộ rất nhanh, giờ nghiễm nhiên là Nhị đương gia ở Biện Hà quyền dưới một người, trên cả vạn người.
Tao Trư Nhi dần dần đã có công phu quyền cước, kết giao với rất nhiều huynh đệ tốt, tên Hạ Sơn Hổ vừa nãy hắn mang theo bên mình chính là một trong số đó, hắn đang có dự định vào mùa đông nhàn rỗi sẽ cùng với mấy huynh đệ kết giao thân thiết lặng lẽ trở về Phách Châu, đi tìm tên Đinh Thừa Nghiệp, không ngờ lại gặp Dương Hạo ở đây.
Dương Hạo cũng nói với hắn về chuyện sau khi bị Đinh Thừa Nghiệp bắt được, giết đôi gian phu dâm phụ Liễu Thập Nhất, Đổng Lý Thị, chạy trốn tới Quảng Nguyên, rồi quân tiền nhập ngũ, phụng mệnh di dân, đặt chân tới Lô Lĩnh, rồi số trời đưa đến đây và gặp Tao Trư Nhi.
Nghe nói Dương Hạo giờ đã làm đại quan của triều đình, Tao Trư Nhi vừa mừng vừa lo. Nhưng cho dù bọn họ giờ là đại quan triều đình cũng được, mà là Nhị đương gia của bến sông Biện Hà cũng được, trong mắt họ, họ vẫn chỉ là huynh đệ, bọn họ kể ra chỉ có tình cảm ly biệt, chỉ để ý tới tình nghĩa huynh đệ, cùng nhớ về Dương Thị, Đông Nhi, còn về đám người Đinh Thừa Nghiệp, Nhạn Cửu, Lan Nhi, Lục Tương Vũ thì chúng hoàn toàn không có vị trí trong lòng họ.
Hai người uống rượu hàn huyên, giọng nói lúc cao lúc thấp, nhắc đến Dương Thị, Đông Nhi thì khóc, nhắc đến cái chết của bọn người Đổng Lý Thị, Nhạn Cửu thì cười, lúc thì cao giọng mắng nhiếc, lúc thì hạ giọng sụt sịt.
Mẫu Y Kha đứng lặng ngoài cửa chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm giữa người đàn ông cũng có thể phong phú như vậy, Tao Trư Nhi thô kệch béo tốt, còn có cả ngày tươi cười, lão gia dường như cái gì cũng không để bụng, hóa ra trong lòng bọn họ đều có biết bao ngọt bùi cay đắng.
Lặng yên nghe, cô dường như cũng có thể cảm nhận được sự chua xót trong tiếng cười của hai người đàn ông này, nước mắt từ từ rớt xuống má nàng từ lúc nào không hay. Bên cạnh, Mục Vũ nhìn mắt cô ngạc nhiên, há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng hắn lại cúi đầu nghĩ ngợi rồi ngậm miệng không nói gì.