Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 268 : Trọng trách này giao cho ai?

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


"Đại nhân, ngài thực bất công…" Trầm Nhiêu và Văn Tích Quân đi theo sau Dương Hạo, kêu ca oán thán.



Dương Hạo bất đắc dĩ dừng bước, cười mếu máo nói: "Ta có gì bất công cơ chứ? Các cô cần kịch bản diễn mà, ta không phải đã cho các cô một bản rồi sao? Này này, câu chuyện mà các cô diễn, mới diễn có một hồi, mà đã lan truyền ra toàn phủ Khai Phong, văn nhân sĩ tử, phu nhân tiểu thư, có ai không bàn đến nó, tiếng tăm của các cô cao hơn nhiều so với trước đây rồi". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



"Đại nhân còn nói thế được sao?" Trầm Nhiêu trừng mắt nhìn hắn nói: "Oa Oa tỷ và Đóa Nhi cô nương được diễn "Bạch hồ", một người là nam, một người là nữ, tỏa sáng đêm hôm ấy. Nhưng chị em gái ta thì sao, cầu ngài mỏi mồm nửa ngày, ngài lại cho diễn "Hồng nương"…"



""Hồng nương" không được sao? Càng nổi tiếng í chứ, hai người cũng hóa trang thành một nam một nữ, chẳng mấy chốc mà nổi như cồn".



"Đúng". Văn Tích Quân tức giận bất bình nói: "Nổi tiếng, nhưng ai hiểu được tiểu hồng nương nổi tiếng rồi, còn nổi hơn cả Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh. Diễn xong rồi, Diệu Diệu là một tiểu nha đầu vậy mà còn nổi tiếng hơn chúng tôi, đại nhân ngài thực bất công…"



Trầm Nhiêu hoài nghi nói: "Đại nhân, ngài phí công tổn sức với cô ấy, không phải là…không phải là tiểu nha đầu đó cho ngài ăn mật ngọt đó chứ?" Cô ta vừa hỏi, vừa rướn cổ lên.



Dương Hạo vội nhìn xung quanh rồi nói:"Đừng có nói bừa, ai bảo cô như vậy? Chẳng qua vai ấy hợp với cô ấy mà thôi".



"Thế đại nhân lại biên kịch cho hai người chúng tôi diễn được không? Xin ngài đấy…" Trầm Nhiêu và Văn Tích Quân cùng nói, một người bên phải một người bên trái ôm lấy cánh tay Dương Hạo hắn lắc lắc, giờ là tháng sáu, họ mặc không nhiều. Cánh tay mềm mịn, chiếc áo hơi bó ôm lấy bộ ngực căng tròn. Bị hai mỹ nhân làm nũng như vậy, thì làm sao không bị hút hồn được, Dương Hạo lấy lại tinh thần, vội vàng vung tay ra nói: "Được rồi, được rồi, các cô cứ bỏ ta ra trước, thế này còn ra thể thống gì nữa. Các cô nói xem, các cô thích bi kịch hay hài kịch?"



Hai người đắc ý cười, đồng thanh nói: "Bi kịch".



Trầm Nhiêu còn nói thêm: "Thiếp phát hiện ra rằng giờ các phu nhân và cô nương thích xem kịch ngày càng nhiều, và họ rất thích xem bi kịch, càng để cho họ khóc thảm thương, họ càng thích xem".



"Cũng đúng, đàn bà như nước vậy, để họ khóc đủ rồi. Các cô không cần quấn lấy ta nữa, đợi ta về biên cho các cô câu chuyện "Lương Trúc", thêm đoạn nhạc khúc, rồi các cô tự trau chuốt bổ sung vào, cam đoan sẽ là kịch hay khiến người ta phải rơi nước mắt".



Hai cô nương vui mừng khôn xiết, cùng nhún chân nói: "Thiếp cảm ơn đại quan nhân".




"Ồ, bên đó chẳng phải còn trống một lầu sao, ta thấy gần đây các phu nhân và tiểu thư mê xem kịch ngày càng đông, ta muốn mở tòa lầu ấy chuyên bán các mặt hàng của chị em phụ nữ như xiêm y, đồ trang điểm và trang sức, ta dự tính sẽ giao tòa lầu đó cho Diệu Diệu quản lý, cô thấy sao?"



"Ồ? Ha ha, đại nhân nghĩ ra cách ấy, thế thì tất sẽ kiếm được tiền rồi". Liễu Đóa Nhi liếc mắt nhìn Diệu Diệu, mỉm cười nói.



Diệu Diệu cúi đầu viên viên mép áo, không nói nửa lời.



Dương Hạo mỉm cười nói: "Nếu như tòa lầu ấy do ta lo liệu, không cho người khác nhúng tay vào, đồng thời, một phần thu nhập của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu thuộc về ta, ta muốn Diệu Diệu đến giúp ta, cô không có ý kiến gì sao?"



Đóa Nhi thản nhiên nói: "Chuyện mà đại nhân đã quyết định, Đóa Nhi nào dám ngăn trở? Thêm nữa…" Mắt nàng sáng như sao nhìn Diệu Diệu, cười mà như không cười nói: "Diệu Diệu đã lớn rồi, kịch "Hồng nương" nổi tiếng do Tuyết ngọc song kiều thủ vai. Đóa Nhi nếu như không thức thời, chuyện cố tình giữ Diệu Diệu lại làm người hầu, trong thành Biện Lương không biết có bao nhiêu người thích Diệu Diệu sẽ nói xấu sau lưng người ta đây".



Diệu Diệu mặt biến sắc, sợ hãi nói: "Đại nhân, nô tỳ muốn…muốn ở lại bên cạnh tiểu thư, tiếp tục làm người hầu hạ cho tiểu thư, theo tiểu thư học vũ nghệ".



Dương Hạo thấy hai người như vậy, Diệu Diệu thì quỳ xuống bên cạnh chỗ Đóa Nhi ngồi, liền cười nói: "Ý Đóa Nhi nói là, chim non đã trưởng thành thì có thể tự bay, nếu như giữ cô lại, cũng không tiện cho cô lắm. Ha ha, cho dù nói thế nào đi nữa, Diệu Diệu là người mà đích thân cô bồi dưỡng nên, ta đòi cô ấy đến giúp ta, có nghĩa là nợ cô một tấm nhân tình. Ta muốn đưa ra hai bản kịch hay "Bạch xà truyền" và "Thiên tiên phối", bảo đảm cô sẽ nổi tiếng, trở về sẽ nói cho cô hay, quyền chỉ thù lao của ta".



Dương Hạo bảo người hầu trong phòng của cô đi ra, hơn nữa còn nâng Diệu Diệu ngồi xuống bên cạnh cô. Cô còn cần thay Dương Hạo quản lý sổ sách, nói tóm lại là còn thân thiết hơn mình và hắn, Đóa Nhi trong lòng thực sự không thoải mái lắm. Nhưng tiếng tăm của cô càng được mở rộng, thì ỷ lại vào Dương Hạo càng nặng, không bằng lòng lắm, song cũng không dám làm trái ý hắn. Bản kịch "Bạch hồ" giờ đã diễn năm hồi, buổi diễn chật ních người, tiếng tăm của cô đã sáng chói, Dương Hạo lại có thể đưa cho cô hai bản kịch, lòng Đóa Nhi cảm kích hắn vô cùng.



Diệu Diệu trước đây cũng có lúc ngồi ngang hàng với Liễu Đóa Nhi, nhưng giờ lại hoàn toàn khác, hôm nay ngồi cùng cô ấy, có nghĩa là từ nay về sau cô ấy sẽ tự lập môn hộ, có địa vị ngang nhau với Liễu Đóa Nhi, cho nên ngồi ở đó, cô cảm thấy vô cùng bất an, chỉ ngồi có nửa mông vào ghế, nơm nớp lo sợ.



Dương Hạo thấy Liễu Đóa Nhi chuyển sang vẻ vui mừng, mỉm cười, quay sang Diệu Diệu, cao giọng nói: "Nghe thấy chưa? Đóa Nhi cô nương đã đồng ý rồi, chính từ hôm nay trở đi, cô chính là người của ta. Có chuyện gì cũng phải nói cho ta biết".



Lời của hắn chính là muốn cho Đóa Nhi nghe thấy, Diệu Diệu hiểu điều này, không thể hiểu nổi câu nói của Dương Hạo "Chính từ hôm nay trở đi, cô chính là người của ta" vẫn văng vẳng bên tai cô, cô giống như bị thôi miên, ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng! Nô…thiếp tuân mệnh".