Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 269 : Nhiệm vụ gian nan

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


Phủ đệ Chiêu văn Quán đại học sĩ Triệu Phổ, gián viện hữu chính ngôn quan Hoa Mộ Tịch mặt tươi như hoa nói: "Ân tướng, hạ quan đã bán mảnh đất trống ở Quảng Bị Kiều Đông của Ân tướng, đổi lấy mười mẫu Hoàng gia ngự lâm, đây là khế đất sau khi thay tên".



"Ồ!" Triệu Phổ mắt tí hí nhìn, cũng không thèm đưa tay ra nhận lấy. Hoa Mộ Tịch để nhẹ tờ khế đất lên bàn, lão quản gia Phó Thu của tướng phủ tiến lên một bước, vội nhận lấy, mở ra cho Triệu Phổ nhìn qua. Trên khế đất có đóng một con dấu đỏ tươi, Triệu Phổ gật gù cười, dặn dò nói: "Nhận rồi chứ?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



Hoa Mộ Tịch ngẩng đầu suy nghĩ giây lát, cười nói: "Căn nhà này hơi cũ chút, dựa vào địa vị và thân thế của ân tướng, nên mau chóng đổi lấy một căn hoa lệ đẹp đẽ rồi. À, đúng rồi, Thiên Kim Nhất Tiếu lầu bên bờ Biện Hà, không biết ân tướng đã qua đó xem chưa, tuy phần lớn dùng đá, song kiến trúc lại mỹ lệ vừa mắt vô cùng, Quan Gia có chỉ, những căn nhà mới chỉ chuyên dùng đá, hôm trước lại hạ lệnh cấm vận gỗ Tần Lũng vào kinh, ân tướng cũng dùng đá xây lầu chứ?"



"Đá? Gạch ngói vụn, sao mà to lớn cao quý bằng nhà gỗ được. Tiểu dân trên phố đương nhiên là dùng đá, Triệu Phổ ta cũng dùng cái thứ ấy được sao?" Triệu Phổ đặt tách trà xuống, không nói lời nào nữa.



"Vâng vâng vâng". Hoa Mộ Tịch vội cười trừ nói thêm: "Ân tướng lo liệu quốc sự, hạ quan không làm được đại sự, chỉ muốn chia sẻ ưu tư với ân tướng mà thôi. Nếu ân tướng dùng gỗ để xây nhà, thế thì…chuyện này giao cho hạ quan làm nhé, hạ quan và Tần Lũng rất quen quan nơi đó, hạ quan có thể bảo họ bán cho ân tướng gỗ lớn quý báu với giá rẻ, liên thành bè, trôi tới Biện Kinh, tuyệt đối không làm chậm trễ đại sự xây nhà mới của ân tướng".



Nét mặt Triệu Phổ trở nên ôn nhu hơn nói: "Mộ Tịch có lòng, chuyện của lão phu, không ít nhiều lần làm phiền ngươi rồi".



"Nên, nên chứ". Hoa Mộ Tịch đảo mắt, vội nói: "Đúng rồi ân tướng, Triệu Phù có một chuyện, đang muốn ân tướng cho ý kiến, không biết ân tướng…"



"Triệu Phù?" Triệu Phổ bật cười: "Hắn có chuyện gì không thể trực tiếp nói với lão phu, còn phải nhờ ngươi chuyển lời?"



Hoa Mộ Tịch cười trừ nói: "Chuyện này, Triệu Phù thấy khó nói, hắn và hạ quan là thông gia, cho nên nhờ hạ quan nói với ân tướng một tiếng".



"Ồ…ngươi nói đi, chuyện gì?"



"Ân tướng, Triệu Phù bị đưa đi làm quan ở nơi xa, làm Xuyên Tây chuyên vận sứ. Ngài cũng biết, nơi đó là vùng khỉ ho cò gáy, người dân hung hãn, Triệu Phù người gầy gò ốm yếu đến đó e rằng sẽ không chịu được khổ, muốn nhờ đại nhân giúp hắn, giữ lại nhậm chức ở kinh".



Triệu Phổ mỉm cười, vuốt râu không nói. Cái gì là người cò hương. Triệu Phù luôn làm ở mọi nơi, muốn làm hộ bộ thị lang, nếu đến Xuyên Tây, một khi đã rời trung tâm thì muốn quay về cần phí vài thủ đoạn đây. Huống hồ triều đình sau khi bình định Tây Thục, dân chúng nơi đó thường giết quan tạo phản, tình hình vô cùng căng thẳng, đến đó làm chuyên vận sứ, thu thuế má sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nếu không có chiến tích gì thì đến chuyên vận sứ cũng không làm nổi. Việc này, sao có thể dấu tai mắt của hắn.



"Ân tướng, ngài thấy…?"



"Vội thế này, phải giúp thôi". Triệu Phổ nghĩ thầm, tạm thời không nhắc đến Hoa Mộ Tịch làm nhiều việc cho hắn, Triệu Phù cũng nhiều lần biếu quà cáp. Hoa Mộ Tịch là ngôn quan, Ngự Sử đài của triều đình phân thành ba viện, đài viện, điện viện và sát viện.




Hắn có các phụ tá chuyên ti, đối chứng nghiên cứu đến những việc liên quan đến Triệu Phổ, hai người trong đó chính là chuyên nghiên cứu nam nha, một người gọi là Mộ Dung Cầu Túy, một người gọi là Phương Chính Nam. Hai người nói nhỏ với nhau vài câu, Mộ Dung Cầu Túy đứng dậy nói: "Tướng công, việc này chúng ta không thể nhúng tay vào. Tên Sở Chiêu Phụ đó là do nam nha phái đến, tướng công đừng ngại bảo hắn về".



Triệu Phổ thản nhiên nói: "Bảo về? Từ chối hắn sao, bảo thế nào?"



Mộ Dung Cầu Túy mỉm cười nói: "Quốc nạn rơi vào đầu, nào có phân ta ngươi, ai có cách, thì người đó có công. Theo thuộc hạ được biết, chày gỗ tri phủ, giờ là viện trưởng nam nha hỏa tình viện, là hợp với việc vận chuyển này. Người này khi chưa làm quan, vốn là một lương thân gia phó ở Phách Châu, hộ lương thân cung ứng quân lương đến Quảng Nguyên. Trong lúc vận chuyển gặp tuyết lớn, mấy trăm xe lương thực khó tiến nửa bước, chính là người này có ý nghĩ kì lạ, bỏ xe đi, làm một loại xe trượt tuyết, vận chuyển lương thực đến Quảng Nguyên".



Phương Chính Nam mỉm cười đứng dậy nói: "Di chuyển mấy vạn dân chúng Bắc Hán vào Tống cảnh là việc không có gì khó. Nhưng người Khiết Đan đột ngột xông tới, đại quân triều đình ta bị bắt trở về, mấy vạn dân trong tay không có bất cứ khí giới nào liền bị thiết kỵ hổ lang, như vậy chỉ có chết, vậy mà tên Dương Hạo này, lại mang theo mấy vạn dân dúng đi vòng lớn trước đông hậu tây, xuyên qua mấy trăm dặm đất cằn sỏi đá, thành công đưa dân chúng ra khỏi chỗ chết.



Hắn vận chuyển lương thảo cũng tốt, di chuyển con người cũng tốt, người có cách sao lại không dùng cơ chứ? Chỉ cần ân tướng nhắc đến hai việc này với Quan Gia, ân tướng không cần nhiều lời, Quan Gia cũng sẽ hạ lệnh bảo nam nha đến giải quyết vấn đề lương thảo nan giải của Đông Kinh".



"Ha ha…" Mộ Dung Cầu Túy thản nhiên nói: "Nếu như có cách vận chuyển lương thảo đến, tướng công được coi là biết người trọng người, có công tiến cử".



Triệu Phổ hỏi: "Nếu hắn cũng bó tay thì sao?"



Phương Chính Nam nói: "Hắn mà cũng bó tay, đó là chuyện đương nhiên rồi, bình thường thì không sao, có cách mới là lạ".



Triệu Phổ chau mày, nói: "Nếu như vậy, lão phu tiến cử người này có tác dụng gì?"



Mộ Dung Cầu Túy vội đáp: "Làm như vậy là để ta thoát thân thôi, người phải lo lắng là nam nha, chứ đâu có can hệ đến phủ tướng công?"



Triệu Phổ bảo Sở Chiêu Phụ đợi hai ngày, nhưng chưa đến ngày thứ hai, Sở Chiêu Phụ lại chạy lại. Triệu Phổ đến cửa nghênh đón hắn, mới trong giây lát, Sở Chiêu Phụ lắp ba lắp bắp lo lắng, Triệu Phổ thấy hắn vậy cũng không khỏi động lòng trắng ẩn.



Nhưng việc này hán thực sự bất lực, hơn nữa hắn không thể ngay lập tức đưa ra kế sách gì, nếu không thì bất kể là chỗ Quan Gia, hay là chỗ Sở Chiêu Phụ đều không khỏi rất không thành ý, dù sao nếu là thực sự kém, cũng không kém hai ngày, Triệu Phổ cứng rắn lòng trấn an lại rồi đuổi hắn về.



Sở Chiêu Phụ khi chạy đến tướng phủ, thấy hắn quả nhiên ngồi trong phòng khách với rất nhiều người uống trà thảo luận chuyện này, trên bàn còn có bản đồ đường thủy, các phụ tá vẽ vẽ nhiều lần, đàm luận. Hắn biết Triệu Phổ đau lòng lại cũng không dám tới thúc dục, đành lủi thủi trở về, chỉ mong Triệu Phổ có thể nghĩ ra cách gì đó.