Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 288 : Bách mỹ tống hành
Ngày đăng: 20:56 19/04/20
Đại khái là thời gian mấy năm tới, Triệu Khuông Dận cũng sắp chết rồi, còn về rốt cuộc chết như thế nào, trong mắt người hậu thế là một bí ẩn không có căn cứ chứng thực. Dương Hạo chẳng làm được một người bỏ nhà bỏ cửa, giống như một tên bị điên chạy đến gặp Triệu Khuông Dận, ngụ ý xa xôi rằng huynh đệ thân thiết nhất của hắn sẽ mưu sát hắn, sau đó bị Triệu Khuông Dận nổi trận lôi đình mà đem hắn ra chặt đầu. T
Trực tiếp đến trước mặt Triệu Khuông Dận nói rõ ràng là chuyện không thể, đồng thời hắn cũng nhớ không rõ cụ thể là vào năm nào hay ngày nào, phát sinh nghi án lịch sử "Phù ảnh diêu hồng". Chỉ nhớ rằng buổi tối hôm Triệu Khuông Dận băng hà, Khai Phong có tuyết lớn, hắn cho dù mỗi lần tuyết rơi lớn đều chạy đến cửa hoàng cung đứng chắn cũng chẳng thể ngăn nổi Triệu Quang Nghĩa đưa quân vào.
Huống chi, cứ cho là Triệu nhị mưu sát Triệu đại là một sự thật, cũng chẳng có quan hệ gì đến hắn? Địa vị của hắn, tiền đồ của hắn, sẽ không vì chính biến này mà gặp phải bất cứ ảnh hưởng nào. Triệu Khuông Dận chỉ là một vị đế vương mà hắn cũng khá tán thưởng, dù rằng vị đế vương này hiện nay đã bò ra từ trong những trang giấy của lịch sử. Từ một bức tranh mà biến thành một người sống sờ sờ, nhưng vị hoàng đế không lâu trước đây còn nghi ngờ hắn muốn mưu phản, nên hắn không có tình cảm gì hơn với người đó.
Ai làm hoàng đế, ai là chính thống, trong mắt các sĩ tử nho học bao năm nay có lẽ đó là một chuyện thật sự tài giỏi, vì đến chết cũng muốn lập đại đạo công nghĩa, đó là hạo khí trường tồn. Sát thân thành nhân, xá sinh thủ nghĩa, được sử sách lưu danh, chết vẫn vang danh. Nhưng với người có tư duy hiện đại như Dương Hạo hắn không có sự giác ngộ "vĩ đại" như thế.
Hai huynh đệ lão Triệu gia này ai ngồi trên thiên hạ chẳng liên quan đến ta? Cái họa sát thân gây nguy hiểm cho hoàng đế tổn thất nhiều hơn cái được. Là một người hiện đại, hắn không có tư tưởng trung quân, quân muốn thần chết thần không thể không chết đó. Thân thể hắn phải chịu sự hạn chế của thời đại, nhưng tư tưởng hắn là tự do, không phải chịu sự gò bó quan niệm nào của thời đại này. Nếu để hắn ở giữa sự an nguy của vị hoàng đế này và bản thân lựa chọn, hắn sẽ suy nghĩ đương nhiên lựa chọn bản thân. Làm người chỉ cần đối mặt với lương tâm mình là được, trong lòng hắn nếu không có loại trách nhiệm này thì sẽ không có loại nghĩa vụ đó.
Nhưng cứ thế, sau này hắn tất phải đối mặt với một sự thực, hắn phải xưng thần với Triệu Quang Nghĩa. Mà con người này lại là đối tượng mà người con gái của hắn đã thay lòng đổi dạ đề cập đến hôn nhân. Con người này không có dùng cưỡng chế cướp nàng, nên chẳng thể nói là hận đoạt thê, nhưng như thế không cảm thấy khó xử sao được?
Con người của thời đại này có lẽ là cảm thấy dưới trời chỉ có vương thổ, tất cả mọi thứ trong thiên hạ này đều là của thiên tử, bao gồm cả đàn bà, những đứa con gái của mình bị bắt làm thê thiếp cho hoàng đế, vợ của mình trong lòng không muốn, cho dù trong ý thức tiềm thức vẫn có thể tiếp nhận thực tế này. Nhưng Dương Hạo vốn không thuộc thời đại này, hắn không cách nào thản nhiên mà đối mặt, cho dù đây là do Đường gia ngưỡng mộ quyền thế Triệu Quang Nghĩa mà chủ động muốn kết thân.
Người phụ nữ từng cùng hắn đầu ấp tay gối, hai trái tim tương thể, có một ngày sẽ trờ thành hoàng quý phi, hắn không cách nào cúi mình xưng thần với người phụ nữ này, tấm lưng này một khi cong xuống, hắn sẽ hoàn toàn mất đi bản thân mình, hoàn toàn biến thành một người đàn ông của thời đại này. Hôm nay nhìn thấy bách quan như mây, đột nhiên làm dậy sóng trong lòng hắn tâm sự này, vết thương sâu thẳm trong lòng lại nổi lên, không tâm trạng nào mà cười nói được.
Sau đó các cô nương cũng lần lượt tiến lên chúc mừng.
Tấn vương Triệu Quang Nghĩa và tể tướng Triệu Phổ cũng đứng ở bên cạnh, thấy cảnh tượng náo nhiệt này Triệu Quang Nghĩa không khỏi lắc đầu mà nghĩ: "Cái tên Dương Hạo, thật là hoang đường, bách kĩ đến đưa ngày mai chắc sẽ là chuyện kì lạ ở đông kinh rồi."
Triệu Phổ thấy hắn nói có vẻ phản đối như vậy, nhưng trong sắc mặt lại có chút đắc ý, có lẽ thủ hạ của hắn được vẻ vang như thế hắn cũng sẽ được vẻ vang. Triệu Phổ không nói gì chỉ khẽ hừ một tiếng, không tiếp lời.
Triệu Quang Nghĩa mắt lóe sáng, nhìn kĩ xung quanh thì thấy bên cạnh Dương Hạo có hai người thiếu nữ xinh đẹp, mặt mũi thanh tú, trước mặt lại có hai nữ nhi thân cao, quay đầu lại có mấy cô gái mặt mũi vui vẻ. Hắn không khỏi sáng mắt, thấp giọng thở dài nói: "Phong nguyệt trường trung, dã hữu như thử nhân vật."
Tư lục tham quân La Khắc Tiệp thấy người hắn đang tán thưởng chính là Đóa Nhi cô nương mà mình ngưỡng mộ nhất, không khỏi cảm thấy như gặp được tri âm cả đời liền cười nói: "Thiên tuế, vị cô nương đó là đệ nhất hành thủ hiện nay của Biện kinh, Liễu cô nương Liễu Đóa Nhi của Như Tuyết Phường."
Triệu Quang Nghĩa đột nhiên gật đầu: "Mỹ nhân như tuyết, hoa khôi chi danh, thật là danh tụ."
Đang lúc đó, Đường đại tiểu thư vừa mới vượt qua tường của Như Tuyết Phường đang men theo Biện Hà đến bến thuyền.