Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 289 : Ba người đàn bà

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


Đường Diễm Diễm theo các cô nương từ khắp nơi được chiêu mộ về bước chân vào phủ Khai Phong. Vừa vào thành, liền thấy các tòa nhà nhiều tầng, các nhà lớn nhiều như mây, khắp phố đều là người đi lại mặc áo gấm, phường thị náo nhiệt, cảnh tượng hoa lệ của nó quả thật không chỉ một nơi hai nơi. Đợi khi nàng đến đường Sát Trư, nghĩ đến cuối cùng đã trốn thoát khỏi đám người vây bắt của nhị ca, tức có thể gặp được Dương Hạo, trong lòng vô cùng sung sướng.



Không ngờ vừa vào đến đường, liền gặp phải đám kiệu to kiệu nhỏ kéo nhau đi, lại thêm người tản bộ trên đường đông đúc, khiến cho cả chỗ đường nhỏ chật cứng người. Phải tốn bao nhiêu thời gian chen chúc, mấy đám kiệu nhỏ ấy, thậm chí một đám lớn các cô nương hoa lệ mới rời khỏi đường, bọn họ liền bị đưa vào Như Tuyết Phường.



Lưu ma ma là người phụ trách thu nhận những cô nương mới đến này, đám cô nương này phần lớn đều đến từ những nơi nghèo khổ khó khăn, cầm kì thi họa những trò tiêu khiển thanh cao này phần lớn không biết. Dù chỉ cần bọn họ làm a hoàn đi hầu hạ tiểu thư, tiếp đón khách nhân, cũng phải qua một lần đào tạo chuyên môn, các cô nương cụ thể làm được những cái gì còn cần phải dựa vào quy tắc để lựa chọn.



Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu buôn bán vô cùng náo nhiệt, hơn nữa vừa mới mở cửa kinh doanh. Các chỗ hầu như đều thiếu người, đám cô nương nổi tiếng đó lại vội vàng đi đưa tiễn Dương Hạo, còn đem theo một đám tay chân và a hoàn lớn đi, nhân lực càng thêm thiếu. Lưu ma ma chỉ huy những cô nương mới lần đầu đến Biện Lương thành vào trong viện tử để luyện nói, bận đến mức đầu toát đầy mồ hôi.



Lúc đó, bà chỉ nhìn thoáng qua đã thấy Đường Diễm Diễm. Các cô nương có thể được chiêu mộ đến thanh lâu đều là những nương tử tuấn tú được lựa chọn trăm người lấy một, nhưng các cô nương tuấn tú nhiều như thế đứng cùng một chỗ với nhau, Đường Diễm Diễm áo xanh bố y vẫn là nổi bật như một tiên hạc trong đám chim thôn, kiều lệ vô trù, trác nhĩ bất quần.



Lưu ma ma ánh mắt sắc bén, nhất thời nhìn thấy vị cô nương không phải người bình thường, chỉ cần chăm chút cẩn thận một lượt, tương lai tiền đồ ít nhất không thua gì những vị cô nương xưng hiệu hoa bảng trạng nguyên, bảng nhãn. Đặc biệt là……



Tuy rằng những cô nương đó đều là vì gia cảnh khó khăn, nghèo khó, nhận được tiền đặt nhất định tự nguyện mà xung phong đến, nhưng người ở những nơi thôn quê hẻo lánh mà vừa vào phủ Khai Phong, nhìn thấy thế giới rộng lớn trước mắt, sẽ không tránh khỏi có chút lo lắng, căng thẳng. Nhưng vị cô nương này không hề giống như thế, nhìn bộ dạng của nàng, cười vô cùng ngọt ngào tự nhiên, niềm vui ấy như vui lây cả trời đất. Ở kĩ viện mà có chuyện như vậy quả là lần đầu mới thấy.



Lưu ma ma vô cùng hài lòng, lập tức đưa nàng vào nhóm đối tượng bồi dưỡng quan trọng. Bà ta gọi nàng ra khỏi đám người, để nàng giúp điều chỉnh hàng ngũ, Đường Diễm Diễm và mấy tiểu a hoàn của Như Tuyết Phường khác dưới sự chỉ huy của Lưu ma ma đưa các cô nương đến những nơi đất trống rộng lớn. Lưu ma ma liền đứng ở trên một hòn đá lớn trước hòn giả sơn trong ao hướng về các cô nương giáo huấn, giới thiệu một chút các quy tắc của Nhất Tiếu Lâu.



Thừa dịp này Đường Diễm Diễm liền hướng về mấy cô nương a hoàn mặt mũi quen thuộc vừa nãy hỏi: "Vị cô nương này, nghe nói chưởng quầy sau rèm của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu của chúng ta là Nam nha Dương Hạo Dương đại nhân?"



Tiểu a hoàn đó thấy nàng dù là giả trang cô nương dưới quê, nhưng dung mạo lại xinh đẹp hơn tám chín phần bản thân, trong lòng cũng có chút đố kị, vừa nghe thấy nàng mở miệng hỏi đến ông chủ sau lưng Nhất Tiếu Lâu, liền cười lạnh một tiếng mà nói: "Nhìn không ra, mắt mũi cô nương cũng thật là nhanh nhẹn đó nhỉ. Không sai, sau lưng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu của chúng ta có hai vị đại chưởng quầy, một vị là Thôi Đại Lang Thôi công tử chỉ quản xuất tiền, các việc khác tất cả đều không quan tâm. Còn một vị khác chính là Dương viện sử, nếu không phải có Dương viện sử thì Nhất Tiếu Lâu chúng ta không được phát đạt như ngày hôm nay."



Đường Diễm Diễm vừa nghe thấy cười càng thêm vui vẻ, dù rằng nhị ca nói rằng Dương Hạo và các oanh oanh yến yến của Nhất Tiếu Lâu này ngày đêm hoan lạc, túng tình thanh sắc, nhưng thật ra trong lòng nàng không tin lắm. Nghĩ đến ban đầu nàng phải hao tổn bao nhiêu công sức mới khiến Dương Hạo thích nàng, Dương Hạo nếu là kẻ không có tiền đồ như thế, sớm đã ngoan ngoãn làm thần tử dưới váy của nàng rồi. Đặc biệt là nhị ca nói một cách nhất quyết muốn gả nàng cho đương kim hoàng đệ làm thiếp thì nàng càng thêm tin chắc rằng đây là do nhị ca cố ý phỉ báng Dương Hạo.



Bởi vì có cách nghĩ này, hiện nay dù đã tới được Nhất Tiếu Lâu, nhưng nàng lại không vội vàng mà đi gặp Dương Hạo ngay. Trái tim tinh quái của Đường đại tiểu thư liền nổi lên, nàng muốn đợi Dương Hạo chạy đến, sau đó đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chàng, giận dỗi chàng một phen. Nàng liền cười với a hoàn đó nói: "Ồ, Dương viện sử lúc này đang ở phủ Khai Phong làm việc à? Chàng buổi tối sẽ đến đây chứ?"



A đầu đó cũng chợt nảy sinh cảnh giác, bàn tay nhỏ phất quạt làm gió, đôi mắt như ngọc nhìn một lượt trên người nàng, cười mỉm nói: "Ngươi quan tâm như thế đến hành tung của Dương viện sử làm gì? Ờ…… ta đã nói mà, thì ra ngươi nghĩ rằng mình có vài phần nhan sắc, mong muốn được một bước lên trời, trèo lên cành cao ngồi làm phượng hoàng à. Ta nói vị cô nương nhé, ngươi vẫn không nên mộng tưởng ngu ngốc, viện tử này của chúng ta bao nhiêu cô nương xinh đẹp cả ngày đi lại trước mắt Dương viện sử, đều không khiến cho vị chủ nhân này nhìn lấy một cái, chỉ dựa vào ngươi……hừ."



Đường Diễm Diễm vừa nghe càng thêm vui mừng. A hoàn này lời nói vô lễ, nàng cũng không lấy làm quan tâm lắm. Lúc này một vị a hoàn khác đang ngồi trên một viên đá nghỉ ngơi cười nói: "Nói cũng phải đó, nhiều cô nương xinh đẹp như thế nghĩ muốn kết thân với Dương viện trưởng, nhưng người ta chẳng thèm nhìn ai. Nhưng cũng phải nói đến duyên phận, vẫn thật là kì lạ vô cùng, ban đầu Dương viện sử giúp cho Đóa Nhi cô nương đối phó Ngô Oa Nhi, ta vẫn còn cho rằng Dương viện sử có thể nên duyên lương phối cùng Đóa Nhi cô nương, ai mà ngờ được cuối cùng ngài lại với đối thủ hợp thành đôi."


Ai ngờ …… hắn ở Hoài Trung lại tự mình nạp thêm một thiếp, trong lúc đi lại giữa hai bên từ đầu tới cuối vẫn giấu ta chẳng lộ chút tin tức. Chẳng qua là nô gia nghe được nhị ca cách vách nói buột miệng cũng mới biết. Quan nhân bị con hồ ly tinh không biết liêm sỉ đó hút mất hồn, nô gia làm sao yên tâm cho nổi. Lần này vội xuống phía nam, nô gia chính là muốn đi tìm quan nhân không có lương tâm đó. Hài, không giấu công tử, nô gia vốn cũng là người xuất thân nhà phú quý, dù rằng gia đình gặp đại nạn, nhà cửa tan vỡ. Tự hỏi nhân phẩm thân phận cũng không có gì không xứng với hắn, thật không ngờ hắn ……"



Ngô Oa Nhi vừa nghe thấy, cũng cùng là cảnh thân phận nữ nhi, không khỏi có ý vô cùng đồng tình thông cảm. Đồng thời, nàng bản thân cũng là thiếp của người ta, nghe Đường Diễm Diễm gọi thiếp thị mà vị phu quân của nàng đã nạp là hồ ly tinh không biết liêm sỉ cũng nổi lên bản năng tự bảo vệ, dịu giọng khuyên bảo:



"Nương tử, cũng không cần quá lo lắng, phu quân đó của nàng vẫn bôn ba hai nơi như trước, vẫn đều đặn gặp nàng, chứng tỏ trong lòng còn tôn kính vị nương tử như nàng. Nam nhân nạp thiếp, vốn là chuyện thường tình, nếu đã như thế, hắn không dám đem sự thực nói ra, ta nghĩ chính là sợ nàng đau lòng rồi nảy sinh ghen tức. Vì yêu mà sinh lo, làm ra những chuyện hồ đồ cũng là có thể xảy ra."



Đường Diễm Diễm vốn sinh ra trong nhà hào môn, trong nhà cảnh nam tử tam thê lục thiếp mỹ tỳ như mây từ nhỏ đã nhìn quen rồi. Lúc đầu Tần Dật Vân một mặt thể hiện tình yêu với nàng, một mặt lại cùng tam ca mấy người đó đi đến thanh lâu kĩ viện thưởng hoa nguyệt, nàng dù cầm theo cả kiếm truy sát, chủ yếu vẫn là bản tính non nớt mà làm khó chứ không phải vốn có ý trong lòng cảm thấy chuyện này có cái gì to tát lạ lẫm.



Đợi đến khi nàng yêu thương Dương Hạo, hao tâm khổ sở đoạt được trái tim của Dương Hạo, nàng liền không còn bản tính đó của cô cô ban đầu nữa. Có bản lĩnh cướp được nam nhân của mình, khiến chàng không nạp thêm thiếp, chẳng qua là nạp thiếp vào cửa, quả thật nên hỏi han qua ý kiến của thê tử. Dương Hạo một chút phong thanh cũng không lộ ra, trong lòng nàng liền cảm thấy có chút bất mãn.



Lúc này thấy Ngô Oa Nhi khuyên bảo, trong lòng bèn nghĩ: "ta vốn còn nói hắn giấu ta không nói, nhưng hoặc là bị con hồ ly tinh đó mê hoặc, chẳng kịp đợi việc nạp ả vào cửa, lại chẳng kịp thông báo với ta, nhưng bây giờ nghĩ lại vị tiểu công tử này nói thực ra cũng có lý."



Ngô Oa Nhi lại gợi lên cảm xúc đồng bệnh tương liên với ả hồ ly tinh trong lời nói của Đường Diễm Diễm đó. Thấy nàng ta im lặng không nói, dường như có chút động lòng liền khuyên thêm: "Nương tử đi tìm đương gia phu quân vốn cũng là đúng, chỉ có điều khi gặp được hắn và vị thiếp phòng đó thì không thể vội vàng mà tức giận đùng đùng, vẫn nên cẩn thận mà quan sát, xem xem vị phu quân đó của nàng là một lòng tâm tư muốn nạp thiếp cho mình hay là như ta đã nói. Nương tử nhân phẩm tướng mạo cũng rất đáng giá, ta nghĩ vị phu quân đó của nàng không thể mất đi tình yêu với nàng."



Lúc này Diệp bảng Thám Hoa Hạnh Nhi cô nương bưng lên một ấm trà hương, Ngô Oa Nhi cười nói: "Nương tử mời dùng trà."



Đường Diễm Diễm nhận chén trà trong tay, hướng ra phía ngoài thuyền nhìn xa xa, khẽ nhíu mày mà nói: "Chiếc thuyền này đi không nhanh."



Hạnh Nhi cô nương nghe thấy nàng là một kẻ đi bám theo mà lại dám có ý chê trách chiếc thuyền này, liền đem khay trà đặt mạnh lên bàn, tức giận mà nói: "Biện Lương nước chậm, thuyền này của chúng ta vừa không to buồm lại mượn lực, lại không có những người chèo thuyền nhiều tất nhiên là phải chậm hơn rồi, nương tử nếu vội vàng xin mời đi tìm thuyền nhanh khác."



"Hạnh Nhi vô lễ!" Ngô Oa Nhi trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi lại cười nói với Đường Diễm Diễm: "Thuyền này dù chậm cũng không đến mức ấy đâu, nương tử lần này đi Giang Hoài, cũng không cần vội, một ngày hai ngày hay mấy ngày thì cũng sẽ tới. Nàng đã lên thuyền này của bổn công tử, bổn công tử cũng sẽ không thiếu sót việc ăn ở của nàng, hơn nữa theo ta cùng đi đến Giang Hoài tiện thể cùng suy nghĩ đối sách."



Nàng cầm chiếc cốc trong tay chuyển tay thật linh hoạt, chu môi thổi nhẹ những lá trà trong tách trà, nhìn nó nổi bồng bềnh, mỉm cười mà nói: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



"Nam nhi gia hưởng phúc tề nhân, thê thiếp thành quần, hồng xanh hoa lá, diễm phúc vô biên, từ cổ đã là như thế. Đó đã trở thành quy tắc. Chiếc bình trà này thường phối với sáu chiếc chén nữa, người người cảm thấy đó là điều bình thường, nhưng nếu người chỉ phối cùng với một chiếc chén thì người ta sẽ thấy lạ, thấy như thế đều không được. Đó là vì thiên hạ nhân gian người người đều cho rằng một chiếc bình trà phải có nhiều cốc mới là bình thường, người muốn một bình một chén, trái lại sẽ bị người ta cho là hoang đường bất thường, chẳng phải sao?"



Đường Diễm Diễm dù có động lòng, nhưng ngoài mồm lại vô cùng không khuất phục, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Tiểu công tử ngươi quả là hiểu quá rõ mà, ngươi cũng là nam nhân