Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 290 : Kẻ tám lạng, người nửa cân

Ngày đăng: 20:57 19/04/20


Ngô Oa Nhi mỉm cười nói: "Dương mỗ sinh trong hào môn đại trạch, trưởng thành trong tay người phụ nữ, thấy quá quen những loại chuyện này rồi, muốn không hiểu cũng khó."



Ngô Oa Nhi đem cốc trà đặt lên trên bàn cười nói: "Tình ý của nam nhân không giống nữ nhân. Tình cảm của nam nhân giống như tách trà này, nàng ta uống rồi, nàng sẽ không còn, duy có một người được hưởng. Nếu nàng biết cách giữ một cách khéo léo thì tình cảm của người đó sẽ như một giếng nước đầy, nương tử có thể suy nghĩ kĩ thử xem."



Đường Diễm Diễm nghe xong buồn bã, hận nói: "Kiếp sau ta cũng làm nam nhân."



Ngô Oa Nhi nghĩ lại tất cả các hành động của Dương Hạo ở thành Đông Kinh, chiến đấu căng thẳng với bên trên, dốc hết sức xử lý việc nhà, duy trì trật tự, bây giờ lại bôn ba bên ngoài, vẫn phải cẩn thận bốn phía không khỏi than thở mà nói: "Nàng chỉ nhìn thấy sự vinh hoa của nam nhi, mà không biết được nam nhi tự mình có cái khổ của nam nhi, gánh nặng trên vai họ nữ nhi làm sao hiểu được?"



Rồi lại liếc mắt nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Đường Diễm Diễm, Ngô Oa Nhi đột nhiên nở nụ cười nói: "Hành trình thong thả, chưa chắc đã quá nhàm chán, ta có một loại bài hí, vô cùng có hứng, nương tử có muốn cùng tiêu khiển chút không?"



Đường Diễm Diễm lặng người nói: "Cái gì bài diệp? Lá bài à?"



Ngô Oa Nhi cười nói: "So với lá bài còn hay hơn, loại bài kịch này gọi là ma tướng, quy tắc cũng khá đơn giản, Hạnh Nhi gọi Trương Ngưu Nhi vào đây, đem bộ phó phỉ thúy ma tướng của ta ra đây."



Đường Diễm Diễm là một tay mê bài bạc, nàng sinh ra trong gia đình đại hộ, các loại bài bạc đều quen thuộc. Vừa nghe thấy nhất thời cũng nổi hứng, Ngô Oa Nhi giải thích rõ quy tắc cho nàng, Đường Diễm Diễm vừa nghe liền hiểu ngay, chỉ cảm thấy loại bài này nếu hợp lại cũng khá thú vị không khỏi hào hứng mà muốn thử ngay: "Loại bài này đúng là khá hay, thật không ngờ Khai Phong còn có được thứ hay ho đến thế."



Hạnh Nhi cầm lấy hộp đựng mã tướng đến, vừa nghe những lời này liền đột nhiên nói: "Loại bài này chính là chúng tôi ……" Bị ánh mắt của Ngô Oa Nhi trừng trừng nhìn, nàng vội đổi giọng: "Á …… Nam nha viện sử Dương đại nhân phủ Khai Phong chúng tôi sáng tạo ra, ban đầu chỉ thịnh hành trong thanh lâu kĩ viện, hiện nay rất nhiều hào môn đại hộ bách tính nhân gian đều thích loại bài này."
"Là thần, học trò Đức Chiêu trước đến nghe hầu lão sư giảng bài học."



Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra. Vị lão giả râu bạc đứng ở cửa, Triệu Đức Chiêu vội vàng cung kính hành lễ, lão giả đó nhìn trái nhìn phải ở bên ngoài thuyền, lạnh lùng cười nói: "Điện hạ mời vào."



Đợi Triệu Đức Chiêu vào trong, lão giả lại đóng cửa thuyền lại, quay lại chỗ ngồi sau bàn án, Triệu Đức Chiêu cũng ngồi xuống ở bên cạnh. Vị lão giả đó phất hai tay áo, liếc nhìn hắn một cái nói: "Lần này xuống nam, có rất nhiều chuyện cần phải làm, điện hạ còn muốn nghe giảng sao?"



Triệu Đức Chiêu chắp tay nói: "Cả đường hành trình, việc học vẫn là không để để lỡ, học sinh ân thỉnh ân sư cùng đi chính là có ý này."



Lão giả này gọi là Tông Giới Châu, vốn là một vị hồng nho bác học, được Triệu Khuông Dận mời đến dạy học cho trưởng tử. Triệu Đức Chiêu tôn sư trọng đạo, có quan hệ với vị sư phụ này rất sâu sắc gần gũi. Tông Giới Châu cười ha ha, vuốt râu mà nói:



"Điện hạ, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Lần này ngài đi, sách vẫn cần đọc, việc học cũng là không nên bỏ rơi, nhưng sư phụ của ngài lại không nên là lão phu."



Triệu Đức Chiêu mỉm cười ngại ngùng, cung kính nói: "Đệ tử ngu muội, không hiểu ý sư phụ xin ân sư chỉ giáo." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



Tông Giới Châu nắm lấy chiếc quạt trên bàn án, khẽ mở ra, phe phẩy chiếc quạt chậm rãi nói: "Chuyến đi lần này, sách điện hạ cần đọc là ở trong núi sông, bài học cần học là trong nhân tình thế sự, người chỉ đạo ân sư của ngài cũng không phải lão phu mà là Triệu tướng, Tần vương, tam tư sử, điện hạ nên đi ra ngoài thuyền …… đến giữa bọn họ tỉ mỉ thưởng thức những kinh nghiệm một phen tất sẽ có ích lợi."