Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 310 : Ba người cùng đi
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Đặng Tú Nhi rơi lệ nói: "Vương gia, Tú Nhi không dám trông mong điện hạ có thể bảo đảm được tiền đồ quan vị của gia phụ, chỉ mong án này mở rộng ra, sợ là Quan Gia sẽ tức giận, khi đó không chỉ chức quan không giữ được, chớ nói đến cái đầu, cơ thể gầy guộc thư sinh của gia phụ như vậy, thì làm sao chịu được cực hình? Tú Nhi chỉ mong Vương gia khai ân, nghĩ gia phụ là một người thanh liêm, có sai thì mong nhắm mắt nghe, giơ cao đánh khẽ, để gia phụ có thể hưởng sự xử lý nhẹ, Tú Nhi vô cùng cảm kích".
"Cái này…cô nương, không phải nói là được, chiếu theo Vương pháp, án này liên lụy tới rất nhiều người, bổn Vương sợ…"
"Vương gia, cho nên Tú Nhi mới đến cầu xin Vương gia, việc này khó lòng thay đổi, nhưng giờ có thể đổi gì thì đổi, chỉ có mình Vương gia thiên tuế mà thôi, Tú Nhi cầu xin Vương gia đó, chỉ cần Vươn gia khai ân, giúp đỡ cho gia phụ, Tú Nhi nguyện làm tôi làm tớ, cả đời hầu hạ Vương gia".
Triệu Đức Chiêu khó xử nói: "Tú Nhi cô nương…"
"Xin Vương gia khai ân!"
Đặng Tú Nhi quỳ, đầu liên tục dập vào nền thuyền, tiếng kêu "Bong bong" vang lên, Triệu Đức Chiêu xót xa nhìn thấy cô nương mình sùng ái đang quỳ gối xin sự giúp đỡ, người hắn nóng ran, đắn đo do dự hồi lâu cuối cùng cũng đưa ra quyết đoán.
Hắn đưa tay cởi trường bào của mình, Đặng Tú Nhi ngạc nhiên, mặt đỏ bừng, không thể tưởng được Triệu Đức Chiêu là một nhân vật quân tử khiêm tốn, giờ lại háo sắc như thế, tuy mình nói làm tôi làm tớ hầu hạ, vốn chỉ là nói thế thôi, nhưng cha mình còn đang bị giam giữ, giờ lại rõ như ban ngày, hắn lại…
Cho dù thế nào, cũng phải lấy chữ hiếu, nếu có thể cầu xin cho cha mình, dù có phải hi sinh cô cũng không nói chơi, huống hồ Ngụy Vương cũng là người mà cô ấy thích, tính mạng mình cũng là của cha mẹ cho, giờ phải giúp cha mẹ thôi.
Nghĩ đến đây, Đặng Tú Nhi vừa xấu hổ vừa sợ, nhắm nghiền hai mắt lại, không động đậy.
Triệu Đức Chiêu cởi bỏ áo bào, khoác lên người Đặng Tú Nhi, khiến nàng giật mình, rồi nhẹ nhàng nâng nàng dậy, nhỏ giọng nói: "Thôi, bổn Vương phá lệ cho cô nương. Đặng cô nương, bổn Vương lần này đi tuần sát Giang Hoài là phụng lệnh Quan Gia đi thu mua lương thực, chứ không phải vì việc này. Vụ án này, triều đình đã biết, trong vòng hai ngày triều đình sẽ cử khâm sứ xuống xử lý vụ án này, cô nương mau chóng về bàn với lệnh đường xoay sở đủ, chỉ cần trong vòng hai ngày các người bổ sung ngân lượng tham ô vào kho phủ, tội danh tham ô không thể trốn tránh này bổn Vương sẽ xóa bỏ, nếu bỏ rơi cơ hội này tạo thành đại tội ngân khố trống, bổn vương sẽ lo liệu chiếu cố dễ dàng hơn!"
"Đa tạ Vương gia…" Đặng Tú Nhi vui mừng khôn xiết, lại chực quỳ xuống.
"Miễn lễ, miễn lễ, thời gian cấp bách, nàng nên trở về mau mau chuẩn bị với lệnh đường đi".
"Vâng vâng, Tú Nhi tuân lệnh". Đặng Tú Nhi vội vàng nắm chặt áo bào của mình, cảm ơn bằng ánh mắt, xoay người chạy ra ngoài, tới cửa thì Dương Hạo đang chực đứng ở sẵn cửa, thấy bóng người chạy ra, còn chưa nhìn rõ là ai, Tú Nhi đánh ánh mắt kỳ quái sang Dương đại nhân, rồi chạy đi.
"Dương viện sứ…" Triệu Đức Chiêu thấy Dương Hạo đứng ngoài cửa, gọi một tiếng.
Dương Hạo vào nói: "Vương gia".
Triệu Đức Chiêu thở dài trầm mặc hỏi: "Ngươi…đều nghe thấy hết rồi chứ?"
"Vâng!" Dương Hạo hơi khom lưng, Triệu Đức Chiêu mặt tối xầm lại, hắn làm Vương gia chưa được bao lâu, uy nghi cũng chưa được hình thành, lần đầu xử lý việc lại dựa vào tình cảm, lại đụng phải triều thần, hắn không khỏi lo sợ, trầm mặc một lát mới nói: "Tú Nhi cô nương hiếu thuận, thực đáng thương đáng kính, hơn nữa giờ đã rõ, Đặng tri phủ quả thực không hề hay biết, theo bổn Vương…bổn Vương…"
Dương Hạo mỉm cười nói: "Pháp lý, không liên quan đến nhân tình".
"Ừ, huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, làm tốt chuyến mua bán lớn này, từ nay về sau rửa tay gác kiếm, hưởng hạnh phúc trọn vẹn, ha ha, đi thôi".
Bốn tên bàn bạc xong xuôi, liền rời khỏi đám cỏ đó, Chiết Tử Du lo lắng vô cùng, quay sang không thấy Trương Thập Tam, không dám to tiếng gọi làm bốn tên kia phát hiện ra, lại sợ mất đi tung tích bọn chúng, liền cất bước, đuổi theo bọn chúng.
***
"Thật không có lương tâm, tỷ muội chúng ta vì hắn mà bỏ ra bao công sức, hắn lại còn làm bộ, không đến gặp chúng ta, còn muốn chúng ta đi tìm hắn nữa". Đường Diễm Diễm phẫn nộ nói.
"Tỷ tỷ thông cảm chút đi, việc này không trách quan nhân được, hai ngày bắt bao nhiêu người, nào có việc gì không đến tay quan nhân?"
Ngô Oa Nhi che miệng trộm cười: "Thực ra tỷ tỷ chỉ cần nhẫn nại ở chùa Phổ Quang đợi hai ngày, quan nhân nhất định sẽ đích thân đến đón, dù sao chùa Phổ Quang phong cảnh cũng không đến nỗi".
Mặt Đường Diễm Diễm đỏ ửng, tức giận gắt giọng: "Nha đầu chết tiệt kia, em dám cười ta đúng không?"
Cô lập tức ra quyền, dương dương tự đắc ở trong nhà nghỉ bến sông chùa Phổ Quang, đợi Dương Hạo tới đón, nào có hiểu được Dương Hạo bận bắt người thẩm tra, không có thời gian đến thăm nàng, ở hai ngày, Đại Đường tiểu thư cuối cùng cũng sốt ruột, bảo Oa Oa lén vào thành tìm cái tên quan nhân vô tình vô nghĩa kia.
"Muội muội nào dám, ha ha, tỷ tỷ không cần sốt sắng quá". Oa Oa cười chạy đi, Đường Diễm Diễm chạy đuổi theo, vừa đuổi được hai bước, đột nhiên kêu lên một tiếng, đứng lại.
Ngô Oa Nhi chạy vài bước, thấy Đường Diễm Diễm nhìn chằm chằm về phía trước, còn nói nàng cố ý nhử mình qua, không chịu được cười hì hì nói: "Tỷ tỷ chớ lừa em, ta mới không bị lừa đâu, việc này tự tỷ đi tìm quan nhân đi, hihi…"
"Đừng ồn, đừng ồn". Đường Diễm Diễm đột nhiên chạy nhanh đến, nhìn ra phía ngoài, nhìn theo bóng dáng người đó, thất thanh nói: "Ta không nhìn nhầm, không nhìn nhầm!"
Ngô Oa Nhi cẩn thận tiến đến gần hỏi: "Tỷ nói gì vậy?"
Đường Diễm Diễm quay đầu lại nói: "Chiết Tử Du đến rồi!"
Ngô Oa Nhi mặt biến sắc, thất thanh nói: "Chiết đại tiểu thư? Tỷ nói thực chứ?" Nàng vội nhìn về phía đó, có người đang đi lại, trong chốc lát tìm thấy bóng dáng nàng: "Tỷ tỷ không nhìn nhầm đó chứ?"
"Hừ! Tuyệt đối không lầm". Đường Diễm Diễm kéo Ngô Oa Nhi đi: "Con hồ ly thích mặc quần áo nam nhi, cô ta mặc quần áo đàn ông, nhưng là giả trang thành đấy, cô ta có hóa thành tro, bổn cô nương cũng nhận ra…"
Trước cửa nhà kho rất náo nhiệt, cửa nha môn mở rộng, người nhà phạm nhân đến đưa cơm, thăm người thân, kẻ đến người đi, xe ngựa nhiều vô số. Chiết Tử Du cẩn thận bám đuôi phía sau mấy tên đó, không ngờ lại lọt vào mắt của hai người Ngô Oa Nhi và Đường Diễm Diễm.
Ngô Oa Nhi và Đường Diễm Diễm đi theo Chiết Tử Du, thấy cô ấy dần vào trong kho lương thực, chính là mình vừa nãy bảo người đến chỗ Dương Hạo, nàng sớm biết Chiết Tử Du có chí để Đại Tống thiếu lương vì tây bắc giải vây, thấy nàng giờ cùng với bốn tên đại hán lần lượt đi sang hai đường có hành tung lén lút, theo suy nghĩ lanh lợi của nàng, liền hiểu rõ "lòng dạ hiểm độc", Ngô Oa Nhi không không khỏi biến sắc, run giọng nói: "Nguy rồi, hay là cô ta muốn giết quan nhân?"