Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 32 : Hoạt bảo tướng quân

Ngày đăng: 20:52 19/04/20


Đinh Hạo biết rõ vị tướng quân kia không phải nói mình nhưng vẫn bị tiếng quát mười phần trung khí này của hắn làm cho rung động tới mức thoáng run rẩy. Hắn quay đầu lại thì thấy từ trong "Nghênh Xuân các", một vị công tử bột đang lắc la lắc lư đi ra ngoài. Vị công tử bột này mặc một bộ quần áo bông dài, cổ tròn, có hoa văn hình cây trúc; lưng thắt một dây lưng bằng gấm có hoa văn; đầu đội mũ hồ bộ, trông có vẻ rất tuấn tú nhã nhặn lịch sự, chỉ là mắt có chút thâm quầng nên nhìn thì biết hắn là loại người tửu sắc quá độ.



Nhưng một người như vậy mà ra ngoài ăn chơi thì cũng cần phải tay phe phẩy quạt nhỏ mạ vàng hoặc là cầm theo một cái lồng chim mới đúng. Mà cho dù là trời đang đông cũng không cần mấy đồ dùng thiết yếu của những tay ăn chơi đó thì cũng không nên để trên cánh tay một con chim ưng, song hắn lại đeo một cái tí sao ở tay và đậu ổn định trên đó là một con hùng ưng. Có lẽ con ưng kia còn chưa quen nên trên chân nó còn buộc một cái dây, trông thật chẳng ra sao cả.



Hắn mới từ trong "Nghênh Xuân các" đi ra, và tú bà phía sau vẫn còn dùng giọng nói ngọt tới phát ngấy của mụ để nói theo cáo biệt hắn. Khi nghe thấy vị tướng quân này quát hỏi, hắn không khỏi ngỡ ngàng đứng lại, với điệu bộ chẳng biết vì sao nhìn vị tướng quân này, kinh ngạc nói: " Vị Thái úy này, chẳng biết có chuyện chi chỉ giáo?"



Người dân triều Tống đối với tướng lĩnh trong quân đội đều nhất loạt cung kính gọi bọn họ là Thái úy. Còn như nếu gặp quân nhân thì lại gọi họ là quân gia, hoặc là gặp công sai đều xưng hô với bọn họ là công gia và đây tuyệt đối không phải quan chức thực tế của bọn họ.



Tướng quân mặt đen cũng không biết bị chọc giận ở nơi nào mà sắc mặt âm trầm đi tới, giọng nói ồm ồm, lớn tiếng hỏi han: " Ngươi tên là gì?"



Vị công tử kia thấy hai hàng đại hán ôm lấy bảo vệ vị tướng quân này, liền ngẩng đầu nhìn hắn, thấp thỏm đáp: " Thái úy đại nhân, tiểu sinh tên là Diệp Chi Tuyền!"



" Làm cái gì?"



" Tiểu sinh là thiếu chủ nhân của Diệp gia chuyên xe ngựa ở đường lớn Tây Giác lâu."



Tướng quân mặt đen trừng mắt ngưu quát: " Xe ngựa sao? Thời gian này chính là lúc mà tháo ngựa khỏi xe cho nó nghỉ ngơi để chuẩn bị cho sáng sớm mai khởi hành lên đường nhưng sao ngươi không ở nhà làm việc hả?"



" Ta có ở nhà hay không thì liên quan rắm gì tới ngươi?" Vị công tử kia oán thầm nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra mà đành phải đau khổ đáp:
Lão hán cười nói: " Ngươi là người nơi khác tới sao? Trong thành này ngõ hẻm như mạng nhện nên trong chốc lát không thể nói rõ được. Ngươi tạm thời cứ đi theo ta đi. Lão giờ muốn đi phố lớn Tây Giác lâu, tới đó thì ta sẽ chỉ cho ngươi. Cũng không xa đâu."



Đinh Hạo liên tục cảm ơn rồi cùng lão hán quẹo vào một ngõ nhỏ. Trên mặt đất tuyết đọng bị dồn, nén lại bóng loáng như gương. Đinh Hạo thấy lão nhân này tuổi đã lớn, liền nói: " Lão nhân gia. Để ta giúp người gánh nó được không ạ!"



Cái gánh hàng trên vai ông lão đung đưa rất có tiết tấu, và ông lão đi cũng rất là chắc chắn. Nghe Đinh Hạo nói liền cười nói:



" Đa tạ ý tốt của tiểu ca. Gánh cái này ngươi gánh không quen đâu nên vị tất đã thoải mái được như lão chứ. Hơn nữa đường lại trơn nhẵn mà giày kia của ngươi lại không có ma sát. Thôi cứ để lão tự mình gánh thôi."



Đinh Hạo cúi đầu nhìn mới phát hiện trên đôi giày của lão hán có quấn từng vòng từng vòng dây thừng rất tinh tế, có tác dụng đề phòng những nơi trơn nhẵn nên khi bước đi quả thật còn vừng vàng hơn so với hắn.



Đinh Hạo thuận miệng hỏi: " Lão nhân gia nói nhà trọ Đại Xa Mã là do Diệp gia chuyên xe ngựa mở sao?"



Lão hán nói: " Đúng vậy! Ha ha ha! Nhà trọ Đại Xa Mã chính là do nhà của vị Diệp công tử kia, cái người vừa rồi bị Trình Thái úy bắt phải thả con hùng ưng đó, mở. Diệp gia chuyên xe ngựa đó đều có mở phân điếm ở khắp các thành lớn trong vùng tây bắc này. Họ ngoại trừ vận chuyển ra thì còn kinh doanh cả khách điếm nữa."



Đinh Hạo nhớ tới vị công tử xui xẻo kia cũng không khỏi bật cười, lại hỏi: " Vị Trình Thái úy kia là ai vậy?"



Lão hán nói: " Vị Trình Thái úy kia chính là chính là Trình Đại tướng quân, người đứng đầu Quảng Nguyên ta."