Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 33 : Gặp chuyện bất bình rống một tiếng

Ngày đăng: 20:52 19/04/20


Đinh Hạo lắp bắp kinh hãi, thất thanh nói: " Người nọ chính là Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng sao?"



Lão hán nói: " Đúng vậy!"



Đinh Hạo cười nói: " Ha ha! Vị Trình tướng quân này quả nhiên không đọc qua sách nên ngay cả Hàn Tín cũng không biết."



Lão hán không cho là đúng nói: " Biết Hàn Tín thì có tài năng gì sao? Trình Đại tướng quân tuy là một người không biết chữ nhưng ngài lại hiểu được đạo lý trung hiếu nhân nghĩa hơn so với rất nhiều tên có học khác."



" Câu này nên giải thích thế nào đây?"



Lão hán nói:



" Trình Thái úy vốn là một đầy tớ trong phủ của nhà đại tướng nước Tấn cũ, Đỗ Trọng Uy. Đỗ Trọng Uy kia tham tài háo sắc, nhát gan sợ chết nhưng có một điểm tốt là đối với hạ nhân của mình thì lại vô cùng rộng lượng. Khi Trình Thái úy làm đầy tớ ở Đỗ phủ cũng rất được Đỗ Trọng Uy hậu đãi, sau lại được cất nhắc lên làm thị vệ, tập cho hắn có một thân võ nghệ cao cường.



Sau khi nước Tấn mất, trai tráng của Đỗ gia toàn bộ đều bị bắt đem đi xử trảm. Trình Thái úy lưng cõng mẹ già chạy trốn thẳng tới Trung Nguyên rồi nhập ngũ và giờ đã làm tới chức Đại tướng quân. Trình Đại tướng quân biết ơn báo đáp nên phái người tìm nữ quyến của nhà Đỗ Trọng Uy kia. Nữ quyến của Đỗ gia sớm đã bị sung làm nô tì cho bọn quan lại. Thế là Trình Đại tướng quân đã chuộc nguyên phối phu nhân của Đỗ Trọng Uy về rồi để cho lão thái thái thu xếp cho nàng ở nhà mình nhưng vẫn dùng lễ nghi chủ nhân để đối đãi, lại còn không hề kiêng kị lập mộ cho chủ cũ Đỗ Trọng Uy. Những hành động trung nghĩa như vậy thì có mấy người làm được đây?




" Đứng lại!" Đinh Hạo cái gì cũng không kịp nghĩ, mắt thấy phụ nhân kia ôm con vội vã đi ngang qua trước quán vằn thắn, lập tức hét lớn một tiếng rồi đứng lên khiến bát vằn thắn vãng trên quầy hàng rồi nặng nề rơi xuống và tiếng quát đó cũng làm cho lão Quan hoảng sợ.



Một tiếng rống này của hắn không hề thua kém tiếng hô như mãnh hổ của vị tướng quân mặt đen mới vừa rồi. Tiếng thét dạo lão Quan nhảy dựng lên dù cho chuyện này không hề liên quan tới lão. Mà huống chi là cái vị phụ nhân kia, nàng sao lại không hoảng sợ cho được? Bị Đinh Hạo quát một tiếng, phụ nhân kia sợ tới mức dưới chân loạng choạng, thiếu chút nữa là té ngã trên đất.



" Không thể để nàng đi!" Đinh Hạo nóng này nghĩ rồi nhanh chóng đuổi theo.



Nếu mà hắn hiểu lầm người ta thì rất có thể sẽ bị mẹ của đứa trẻ thóa mạ một hồi. Mà nếu phụ nhân này sống ở gần đây không chừng còn bị người nhà của nàng nghe tin mà tới rồi tẩn cho hắn một trận. Chỉ là trong lòng hắn đối với việc này có mối nghi ngờ khó có thể giải đáp, tựa như có một cây kim có độc đâm vào người hắn, khiến hắn mỗi khắc không được yên lòng.



" Sự việc trước khi được làm rõ thì không thể để cho nàng đi!" Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Đinh Hạo lúc này.



Đinh Hạo là cô nhi, không thân không thích nên so với rất nhiều người có cả cha cả mẹ, hắn lại càng quý trọng tình thân hơn. Hắn không muốn nhìn nhất là sự thê lương khi thân nhân ly tán. Hắn là một nam nhân nhưng sau khi xem TV thấy cảnh trẻ con bị lừa đem đi bán thì hắn lại cảm thấy đau khổ tới tột cùng, hơn nữa còn khiến hai mắt hắn cay cay nữa. Hắn xem trên báo đăng thấy trên đó viết: Một tập đoàn ăn mày chuyên đi bắt cóc trẻ con, còn chuẩn bị cả việc mình bị tàn tật, mất tay, mất chân, mù mắt rồi dùng cái thân thương tật từ nhỏ của mình để gạt lấy sự thông cảm của mọi người. Đọc cái đó hắn liền giận dữ không gì ngăn cản nổi, lúc đó hắn chỉ muốn nhà nước lập tức khôi phục hình phạt lăng trì, rồi dùng loại cực hình thời cổ đại này đem đi trừng trị mấy tên súc sinh vô nhân đạo không có tình người đó.



Trong lồng ngực nhiệt huyết dâng trào, Đinh Hạo bước nhanh đến, ngăn phía trước vị phụ nhân kia, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, tận lực ổn định lại hô hấp hỏi: " Hài tử này là gì của ngươi?"