Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 34 : Hài tử thoại

Ngày đăng: 20:53 19/04/20


Phụ nhân kia có gương mặt ngăm đen, môi rất dày, và có dáng dấp của một dân phụ thật thà chất phác. Thấy rõ bộ dáng của nàng, trong lòng Đinh Hạo cũng chợt hiện một tia do dự, nhưng mà khi trông thấy quần áo của hài tử kia cùng với bộ dáng giãy dụa khóc lóc của nó, rồi cả cái gai trong lòng hắn nữa mới khiến hắn lại một lần nữa trở nên kiên định.



Phụ nhân ôm chặt hài tử, ngỡ ngàng nói: " Đây là con của ta, sao vậy?"



" Không sao cả. Nó là con của ngươi ư? Ngươi là mẹ của nó thì sao con trai ở trong lòng mẹ mình mà lại khóc một cách hăng say như vậy chứ? Nó cũng không muốn cho ngươi bế."



" Liên quan quái gì tới ngươi!" Phụ nhân kia phẫn nộ, khuôn mặt đỏ lên nói:



" Tiểu hài tử nếu như không khóc lóc, không ầm ĩ thì còn là tiểu hài tử sao? Điều này có gì đáng ngạc nhiên đâu. Ta còn tưởng ngươi có chuyện gì nữa. Dù có bắt chó đi cày cũng chẳng dùng cái biện pháp kiểu này. Ngươi vô duyên vô cớ chặn đường ta thì đến cùng là muốn có ý đồ xấu xa nào hả?"



Những người đi đường ở quanh đó cũng đi tới vây lại thành vòng tròn, tò mò nhìn bọn họ. Phụ nhân kia vừa thấy có người vây xem thì trên mặt mụ bỗng chợt lóe vẻ điêu ngoa âm độc như có như không. Mà Đinh Hạo hắn suýt nữa thì tưởng mình bị hoa mắt, khi nhìn lại thật kỹ nàng ta thì lại vẫn là cái diện mạo thật thà chất phác kia.



Nàng cao giọng nói với dân chúng đang quây vào xem: " Mọi người coi, mọi người đến đây mà coi, coi cái tên từ nơi khác đến này ức hiếp một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta. Mà cũng chẳng biết hắn có tâm tư gì nữa, các vị, các vị hương thân phải làm chủ cho ta!"



Nàng càng kêu hăng thì trong lòng Đinh Hạo ngược lại càng thêm hiểu rõ. Hắn thấy đám người đã hơi rối loạn thì liền cao giọng nói:



" Các vị hương thân, tại hạ chỉ là một người qua đường mà giữa ban ngày băn mặt thì nào dám có ý đồ xấu xa gì chứ? Ta chỉ là cảm thấy hài tử này không giống như là cốt nhục của nàng, cho nên mới ngăn lại hỏi."



Phụ nhân kia nghe xong thì vừa khóc vừa nói: " Con của ta không phải là ta sinh ra thì chẳng lẽ là ngươi sinh sao? Cũng bởi vì con của ta không chịu về nhà nên khóc lóc ầm ĩ mấy tiếng, nhưng ngươi lại vì thế mà vu oan cho ta. Ngươi là quan sai công gia sao? Vậy thì mang yêu bài của ngươi ra đi."



Bên cạnh có người nói: " Đúng vậy! Vị tiểu huynh đệ này, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng đứa trẻ này không phải là con người ta. Những lời này không thể nói lung tung được đâu. Nếu dẫn đến việc người nhà của nàng tới cho ngươi một trận thì cũng thật không đáng."




Hài tử kia bởi vì phụ nhân vừa khóc lóc vừa kêu la nên khiến nó sợ tới mức trừng lớn hai mắt mà chẳng dám cựa quậy gì cả. Lúc này, hai nắm tay nhỏ bé của nó đang nắm chặt vào vạt áo phụ nhân, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi mở lớn nhìn dân chúng đang vây quanh mình, cái miệng nhỏ bé cũng mím chặt lại.



Đinh Hạo hơi xoay người, cười cười nói với đứa trẻ: " Tiểu bảo bảo, nói cho thúc thúc biết vị phụ nhân này có phải là mẹ của con không hả?"



Tiểu hài tử mở đôi mắt to to trong suốt tựa như hai viên bảo thạch màu đen nhìn hắn nhưng cái miệng nhỏ nhắn của nó vẫn mím chặt mà chẳng nói chứ nào. Bình thường, một hài tử chưa đến tuổi thì vẻn vẹn chỉ có thể nói cha, mẹ, bảo bảo, ăn, hay là những từ ngữ đơn giản. Mà có những hài tử nói cũng không được rõ ràng nên nếu không phải là người quen thuộc thì có khi không thể hiểu được ý nó muốn diễn đạt là gì nữa. Và cũng vì thế mà phụ nhân kia không hề sợ hãi, liếc nhìn Đinh Hạo cười lạnh.



Đinh Hạo mỉm cười, giọng nói càng dịu dàng hơn: " Bảo bảo, thúc thúc mua đường cho ngươi ăn được không nào? Đường, con nếm qua chưa, rất ngọt đó, có thích không?"



Ánh mắt tiểu hài tử rốt cục cũng có biến hóa, nó hơi chút do dự rồi đưa nắm tay nhỏ bé của mình để lên lồng ngực như là để tăng thêm dũng khí, nhỏ giọng nói: "Đường, bảo bảo, ăn."



" A! Hảo hài tử, con phải ngoan mới có đường ăn!" Đinh Hạo tựa như một tiểu hồ ly đang trộm gà, càng cười càng vui vẻ:



" Vậy con nói cho thúc thúc biết mẹ con đang ở đâu rồi thúc thúc sẽ cho con đường để con ăn. Chỉ cho thúc nhìn nào!"



Tiểu oa nhi mập mạp kia quay quay đầu rồi nhìn trái nhìn phải, nhìn cả nửa ngày vô ích mới hướng về Đinh Hạo lắc đầu, tiếng được được không nói: " Mẹ, không có!"



=====



(*)Lão bạng sinh châu: Ý nói là người đã già nhưng mới có con.