Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 329 : Tư liệu đen
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Buổi chầu sáng vừa tan, Triệu Quang Nghĩa liền phất tay áo bỏ đi, không nói với Dương Hạo một câu nào, về thẳng Nam Nha. Khi ngồi trong Thanh Tâm lâu vẫn chưa hết giận mà mắng một câu: "Cái thằng ngu này, tự tác chủ trương, cũng không chịu thương lượng với ta một tiếng. Tới Hồng lư tự ư? Tới loại đi phương đó để ăn rồi ngồi chờ chết chắc? Mất công bản vương tài bồi như vậy, đúng là kẻ bất thành khí!"
Tống Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Vương gia hôm nay thượng triều chẳng phải là xin công cho Dương viện sứ sao, người nào khiến cho vương gia tức giận vậy?"
"Chẳng phải chính là cái thằng Dương Hạo đó sao!" Triệu Quang Nghĩa bực bội nói: "Cho dù không vào được cấm quân, cũng có thể sắp xếp một chức ti quan trọng. Cũng không biết là hắn bị ai đầu độc, không ngờ lại chủ động yêu cầu tới Hồng lư tự làm quan. Vào Hồng lư tự rồi, sớm muốn gì cũng mòn hết tài năng, khiến hắn biến thành một tên quan nhỏ không có chí tiến thủ! Người này coi như là phế rồi, uổng phí một phen tâm huyết của bản vương."
Tống Kỳ nghe vậy cũng bất giác ngây người, lẩm bẩm nói: "Người này lúc thì thông minh, lúc thì ngu xuẩn, đúng là khiến người ta khó nắm bắt. Vậy... tiệc mừng công mà vương gia bày ra vì hắn có cần phải tổ chức nữa không?"
Triệu Quang Nghĩa cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Yến hội thì vẫn phải tổ chức, cho dù là hắn không còn một chút tác dụng nào nữa thì công lao cũng làm đủ rồi. Bất kể nói thế nào, hắn đã thăng quan, bất kể là nói thế nào, hắn cũng là người của Nam Nha ta. Sao có thể đối đãi lạnh nhạt với hắn được? Nếu thế thì cũng sẽ làm mất mặt Nam Nha ta. Hơn nữa..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi thằng ngu đó minh bạch Hồng lư tự là nha môn gì thì ắt sẽ quay lại cầu ta điều hắn đi nơi khác thôi. Tới lúc đó, người này vẫn có chỗ dùng."
Tống Kỳ thấy Triệu Quang Nghĩa bực bội không vui, vội vàng nói tới chuyện vui, cười bảo: "Vương gia, Đường Uy tại tiểu Tây hồ đã đốc thúc làm ra được một lượng chiến hạm, chiến lực thủy quân của triều ta không bằng Đường quốc, cho nên đã lắp thêm một số thứ hữu dụng trên chiến hạm. Đường Uy thuê một lượng lớn thợ giỏi, chiến thuyền tạo ra cũng rất diệu dụng. Hạ quan hôm nay tới xem, có một thứ chuyên dùng để đốt cháy thuyền nhỏ của cự hạm của đối phương, trên đầu thuyền trang bị mũi đâm bằng sắt, đã cắm vào thân thuyền đối phương rồi thì khó mà dùng câu liêm gẩy ra được. Lúc này lại tách chêm gỗ trên thân thuyền, nửa sau chở thuyền nhỏ có thể biến thành một con thuyền nhỏ độc lập, binh sĩ lái thuyền phóng hỏa có thể theo đường cũ mà về, đúng là có suy nghĩ độc đáo, một khi sử dụng những chiến hạm lớn nhỏ có công dụng đặc biệt này, tất nhiên là có lợi cực lớn đối với thủy quân của ta."
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy quả nhiên chuyển bực thành vui: "Hừ! Triệu Phổ không muốn để ta nhúng tay vào phía cấm quân. Hắc hắc, không nhúng tay vào phía quân đội thì ta cũng vẫn có thể lập được quân công. Tên Đường Uy này quả nhiên là cừ khôi, tối nay thiết yến cũng mời cả hắn tới. Những cường hào cự cổ phú khả địch quốc chịu ra sức vì bản vương, cũng chính là vì muốn có một chỗ dựa vững chắc, cũng không thể lạnh nhạt với hắn được."
Hắn nhìn quanh ban phụ tá, vuốt râu cười nói: "Trung thư đã nằm trong lòng bàn tay của bản tướng, xu mật nằm trong tay thông gia của bản tướng, trung thư, xu mật hai phủ nắm giữ văn võ nhị quyền của Đại Tống ta, lại có tam ti sứ nắm giữ tài quyền ậm ừ không dứt khoát. Cho dù là quan gia thấy thanh thế như thế này, lúc đó cũng phải lựa chọn giữa sự bình ổn của xã tắc triều đình và Tấn vương. Nếu ngươi là quan gia, ngươi sẽ chọn thế nào?"
"Chọn thế nào ư?" Các phụ tá trầm tư một lát, nhao nhao lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trung thư, xu mật, đại diện cho vănvõ toàn triều, mà văn võ toàn triều là căn bản của triều đình, cho dù là hoàng đế, kể cả sau khi truyền thừa trăm năm, nắm thiên hạ thái bình đã lâu thì cũng không dám vì bảo vệ một huynh đệ mà đối lập với võ quan cả triều. Huống chi, hoàng đế này vốn có ý mài bớt đi quyền hành của hoàng đệ để đảm bảo nhi tử thuận lợi thượng vị. Dưới loại tình huống này, văn võ cả triều chẳng qua là thỉnh cầu hoàng để để huynh đệ của ông ta từ bỏ quan chức, làm một thái bình vương gia, hòng đảm bảo cho hoàng tử có thể yên ổn làm thái tử. Hoàng đế đó liệu có chiều theo hay không?
Quách Vĩnh nói: "Đã như thế, vậy chúng ta hiện tại... trước tiên tìm tới một cây gậy nào có thể đánh ngã Tấn vương đây."
Triệu Phổ mỉm cười, nói: "Tấn vương làm việc cẩn thận chặt chẽ, rất ít khi để ngươi ta nắm đằng chuôi. Chuyện hắn kết giao triều thần chúng ta tuy biết rõ, nhưng rất khó có được bằng chứng, càng không thể bảo những triều thần nhận hội lộ của hắn hoặc là cự tuyệt nhận hối lộ của hắn ra mặt làm chứng được. Bản tướng gọi các ngươi tới chính là muốn các ngươi nghĩ mọi cách tìm bằng được cây gậy đó lại cho bản vương!"
Nhìn các phụ tá cáo từ rời đi, Triệu Phổ đắc ý dứng dậy. Triệu Quang Nghĩa mà ngã, hắn tất nhiên là đệ nhất nhân chỉ dưới thiên tử, không có ai có thể khiêu chiến quyền uy của hắn nữa rồi. Hơn nữa, một đời vua một đời thật không có chút tác dụng đối với hắn, tới thời kỳ của thiên tử đời tiếp theo, hắn vẫn là đệ nhất nhân dưới thiên tử.
Hắn đợi nhiều năm như vậy, chính là đợi hoàng trưởng tử trưởng thành, đợi quan gia có lòng lập trữ. Chỉ cần quan gia lờ mờ có phần tâm tư này vậy là đủ rồi. Những chuyện khác, hắn sẽ làm thay quan gia. Giống như là... năm đó ở Trần kiều dịch, tự tay hắn mặc lên bộ hoàng bào đó cho ông ta.