Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 330 : Đại sứ ngoại giao
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Nơi đây là Thiên Kim Nhất Tiếu lâu.
Tiến đàn sáo nhã nhạc như tiên nhạc luân âm, nhạc khúc mà nhạc sự đệ nhất lưu của Nhạc Dương tấu ra, thực khiến người ta vui tai vui mắt.
Một bóng ảnh xiêm y trắng muốt, một sợi dây lưng màu xanh thắt bên hông đang theo tiết tấu đó mà nhẹ nhàng nhảy múa. Hình dạng như hồng nhạn đang bay, lại giống như du long, phảng phất như trăng trên cao, nhẹ nhàng như gió thổi tuyết bay. Bóng người ngẫu nhiên quay một cái, lông mày không tô mà rõ, môi không son mà đỏ, mắt hạnh như khói, da như mỡ đông, cười trông xinh đẹp, lúc vui lúc giận, giống như là người ngọc. Đây chính là Biện Lương hoa khôi Liễu Đóa Nhi.
Từ lúc nàng ta vừa xuất tràng, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường, tất cả tiếng vỗ tay đều ngưng bặt. Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người nàng ta, ngay cả Tấn vương Triệu Quang Nghĩa, mắt cũng không chớp di động theo thân ảnh của nàng ta, mặt lộ ra vẻ thưởng thức mê say.
Toàn trường có lẽ chỉ có hai gười là không chú ý tới Liễu Đóa Nhi phiên tiên khởi vũ, một người là Dương Hạo, ngồi ở cách Triệu Quang Nghĩa không xa, mặt hướng lên đài, tựa hồ như đang say sưa với màn ca vũ khinh diễm toàn trường của Liễu Đóa Nhi. Nhưng khóe mắt của hắn thì lại liếc xéo sang Đường tam thiếu, người đang nâng chén giơ về phía hắn.
"Dương thiếu khanh, cung hỉ vinh thăng (lên chức)!" Đường Uy dùng mũi chân móc vào ghế, ngồi ở bên cạnh Dương Hạo, nhìn sang hai bên, thấy không có ai chú ý, liền đột nhiên hạ thấp giọng, hung dữ nói: "Xin hỏi thiếu khanh đại nhân, xá muội giờ đang ở đâu?"
"Lệnh muội ư?" Dương Hạo mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Đường huynh sao lại hỏi vậy, lệnh muội đang ở nơi nào, sao lại đi hỏi ta."
"Hừ!" Đường Uy mặt hướng lên đài, giống như là đang thưởng thức ca múa, giọng nói rất nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng: "Đúng là trước mặt phật không thiếu hương giả, Dương thiếu khanh không cần phải giả vờ. Chuyện giữa xá muội và Dương thiếu khanh, Đường mỗ không có gì là không biết. Nhắc nhở trước cho ngài một câu, vốn định để ngài biết khó mà lui, ai ngờ...
Lần này xá muội trên đường về kinh tự mình đào tẩu, Đường gia chúng ta đã phái đi một nhóm nhân thủ, cơ hồ là đào cả ba thước đất cũng không tìm ra một tia tung tích của nó. Ta nghĩ, hay là xá muội đã tìm thấy đại nhân rồi? Thế là bèn phái người đi điều tra hành tung của đại nhân, đại nhân là Tuyên phủ phó sứ, muốn tìm ngài không phải là khó. Kết quả... quả nhiên là bị người của ta nhìn thấy. Dương đại nhân, sĩ đồ của ngài thuận buồn xuôi gió, liên tiếp lên chức, nhưng xuân phong đắc ý, trong đấy vị tất đã không phải là không có quý nhân phù trợ. Lần này ngài nếu dùng thân phận mệnh quan triều đình, dụ dỗ dân nữ, làm hỏng hôn nhân của người ta. Điều này rất chi là bất lợi đối với sĩ đồ của ngài, huống chi người mà xả muội muốn gả tới là Tấn vương, Dương đại nhân... trên thế giới này không phải là ai cũng đều có thể đắc tội được đâu, ngài là người thông minh, chắc phải hiểu rõ lời mà Đường mỗ nói chứ hả?"
Dương Hạo sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu: "Không cần, ta hiểu rõ ý ngài mà."
Vẻ mặt của Đường Uy giãn ra: "Vậy thì tốt, xá muội đang ở đâu?"
Dương Hạo nghiêng người về phí hắn, nói khẽ: "Đường huynh đã nói rõ rồi, vậy Dương mỗ cũng không giả bổ ngớ ngẩn nữa. Diễm Diễm quả thật là đang ở chỗ ta..."
Đường Uy vui mừng nói: "Dương huynh quả nhiên là thức thời, vậy được rồi, chỉ cần huynh giao xá muội ra, Đường mỗ sẽ bỏ qua chuyện cũ. Chuyện này chỉ là bí mất giữa hai ta, Đường mỗ tuyệt sẽ không để người nào biết nữa."
Dương Hạo thở dài một hơi, nói: "Khó rồi."
Dương Hạo nghe thấy chẳng lên quan gì tới việc đi công tác, liền khịt mũi, nói: "Bản quan vừa mới tới, còn chưa quen việc, đã là quốc thư thì không phải là chuyện nhỏ, hay là đợi Cao hữu sứ tới rồi hẵng nói đi."
Liễu Lâm Tây giả vờ khó xử, nói: "Nhưng... chuyện này khá lớn, vô cùng khẩn yếu, vạn nhất nếu chậm chễ..."
"Ồ.., vậy ngươi lấy ra đây, bản quan xem thử."
Liễu Lâm Tây dạ một tiếng, lập tức chạy đi, một lát sau liền mang một phong quốc thư đến đưa cho Dương Hạo, Dương Hạo mở ra nhìn, không khỏi vỗ bàn cười khẽ: "Người này đây là chỉ hươu bảo vượn, điên đảo trắng đen, đúng là nực cười. Người tốt bị khinh nhờn, ngựa ngoan bị người cưỡi, đợi bản quan viết lại một phong thư, cho tên này trợn mắt lên mà đọc."
Liễu Lâm Tây tuy là tiểu lại, nhưng người của Hồng lư tự có ai mà không phải là hạng đọc đủ thứ thi từ, nghe Dương Hạo nói thô tục như vậy, Liễu Lâm Tây trong lòng tuy khinh thường, nhưng ngoài mặt thì vẫn cung kinh nói: "Ti chứ xin được mài mực cho tả sứ."
Dương Hạo cầm bút lên, liếc hắn một cái rồi đột nhiên nói: "Bỏ đi, ngươi đừng chỉ mài mực. À, ta đọc, ngươi viết, thảo một phong thư trả lời."
Liễu Lâm Tây đần thối mặt ra, vội vàng thưa: "Ti chức tuân lệnh."
Hắn mài mực, lấy giấy bút, ngồi ở bàn bên cạnh, cầm bút đợi, xem xem bức quốc thư mà Dương Hạo đọc viết ra sẽ buồn cười thế nào đây. Dương Hạo lại cầm phong thư của Khiết Đan ra đọc lại, bắt đầu suy nghĩ tử tế.
Bức quốc thư này có liên quan tới án kiện quan viên Sơn Đông phản bội chạy trốn cách đây không lâu, bởi vì án này, còn từng bị Chiết Tử Du lợi dụng, khiến quan gia hoài nghi Đông nam đông đạo chuyển vận phó sứ La Khắc Thành có qua lại với Bắc quốc, cho nên mới đình chức để điều tra. Nguyên nhân của án này do triều đình sớm đã phát công báo, Dương Hạo bởi vì quan tâm tới án kiện của La gia, cho nên cũng biết tường tận về chuyện này.
Nguyên nhân của sự kiện là gian tế của Bắc quốc giả trang làm thương nhân, dụ dỗ Sơn Đông Lệ châu binh mã đô giám Phó Đình Hàn và đề hạt quan Mạc Ngôn, nhưng chuyện làm không bí mật, bị Lệ châu tri châu, hữu tán thiện đại phu Chu Vị phát hiện kịp thời, phái binh bắt Phó Đình Hàn lại, còn Lệ châu đề hạt Mạc Ngôn thì thành công chạy tới Bắc quốc, tiết lộ phòng vụ (tình hình phòng thủ) gần Lệ châu, bức cho triều đình không thể không điều chỉnh lại bố trí quân sự ở phụ cận Lệ châu trên diện rộng.
Lúc đó, Bắc quốc phái một nhánh tiểu đội hơn trăm người lén lút tới khu cách ly nằm ở giữa biên cảnh đã giao ước của hai nước, ý đồ tiếp ứng một nhóm binh mã phản bội đào tẩu. Lệ châu tri châu trước chuyện đã nhận được tin tức liền phái đại đội nhân mã truy kích, đánh cho tiểu đội hơn một trăm người đó hoa rơi nước chảy.
Bức quốc thư có đóng ngọc tỉ của Bắc quốc hoàng hậu Tiêu Xước này khí thế hùng hổ chất vấn Tống quốc, khiến trách Tống quốc vô duyên vô cớ giết thương nhân của Bắc quốc, lại ở biên cảnh phục kích tiểu đội tuần tra chẳng may đi nhầm vào khu trung lập, chủ động khiêu khích, ý đồ muốn chế tạo sự cố giữa hai nước. Yêu cầu Tống quốc giao ra hung thủ, nhận lỗi với Bắc quốc, nếu không tất sẽ đem binh nam hạ, dùng võ lực đòi lại công đạo.
Lời lẽ trong thư quả thực là vô sỉ, rõ ràng là muốn trả đũa vô lý. Dương Hạo đọc mà bừng bừng tức giận, lập tức muốn viết thư lại mắng cho một trận. Nhưng khi Liễu Lâm Tây cầm bút, Dương Hạo đã bình tĩnh trở lại. Hắn hiện tại là quan ngoại giao rồi, một quan ngoại giao hợp cách, không nên hơi tí là nóng nảy, bị người ta nắm giữ hỉ nộ của hắn, mà nên khéo léo trả đũa, tốt nhất là khiến cho đối phương tức đến nỗi mũi xịt ra khói, nói không ra nổi một câu nào. Ồ... bức thư này, mình nên viết thế nào đây nhỉ?