Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 342 : thoại lao khắc tinh
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Hồng lư khoái cước đó nói: "Sau khi trở về đến lễ tân viện, Dương tả sứ đã theo lễ chế mở thịnh yến khoản đãi Trịnh vương và Từ Huyễn. Trong bữa tiệc Từ Huyễn miệng lưỡi lưu loát, kể về Giang Nam."
Hắn vừa nói vừa dâng lên những gì đã ghi chép được. Triệu Khuông Dận nhận lấy, đọc rồi tán thưởng nói: "Quả nhiên không hổ là Giang Nam đệ nhất tài tử. Những lời này đề cập đến Lý Dục, làm cho người ta không có cảm giác chán ghét, là một tinh phẩm, khí độ vửa phải, lại ứng với khí tượng hôm nay, vừa lấy lòng Tống quốc ta, lại vừa không làm giảm uy phong Đường quốc. Trong những học sĩ triều đình ta, chỉ có Lô Chế Cáo mới so sánh được, những người khác không bằng, mà với học thức của Dương Hạo thì đương nhiên không có cách nào ứng phó được."
Hồng lư khoái cước dạ một tiếng rồi nói: "Quan Gia nói đúng, Dương tả sứ chỉ giơ chén lên ca ngợi, mời rượu Từ Huyễn mà không đối đáp lại."
Triệu Khuông Dận cười nói: "Tiếp tục nói đi, sau đó như thế nào?"
Hồng lư khoái cước nói: "Từ Huyễn thấy Dương tả sứ không tiếp lời, hứng thơ cũng dần giảm, lại uống thêm ba tuần rượu, rồi nói về việc Đường quốc xưng thần, nói đến chuyện này thì thao thao bất tuyệt. Tiểu thần trốn đằng sau bức bình phong đã ghi chép lại, do không kịp nên chỉ ghi lại những ý chính."
Triệu Khuông Dận cười lạnh nói: "Từ Huyễn vốn là một nhân tài, nhưng hắn lại không hiểu được thời cục. Tình thế thiên hạ thống nhất là không thể ngăn cản. Từ Huyễn hắn chỉ dựa vào cái lưỡi không xương của mình mà nghĩ rằng có thể khống chế được cục diện thiên hạ trong tay hay sao? Thật là sự hạn hẹp của thư sinh! Hừ, hắn nói những gì?"
Hồng lư khoái cước nói: "Từ Huyễn nói, chủ của Đường quốc tấm lòng nhân hậu, từ trước đến nay tự lực cánh sinh, dẹp quân nổi loạn, làm an dân. Dưỡng binh là để tự bảo vệ mình, không có tâm dành thiên hạ. Bây giờ Tống chủ anh minh, thiên hạ quy tâm, Đường quốc cũng không phải là người lạc hậu, vì dân chúng mà tự tước quốc hiệu, hạ cách làm vương, thiện sự Đại Tống, dẹp binh yên dân,sau này Tống quốc và Đường quân thần hòa khí, vĩnh viễn không binh phạt, thực là chuyện may mắn. Ừm… đại ý là như vậy. Từ Huyễn xuất khẩu thành chương, lời như gió, những gì tiểu thần ghi lại quả thực không bằng…"
Triệu Khuông Dận từ từ thưởng thức, khóe miệng nở ra một nụ cười nhạt: "Câu này mấu chốt là ở chỗ dưỡng binh tự bảo vệ. Chúng xưng thần lại sợ trẫm mượn cơ hội dụng binh hoặc đóng quân ở đó. Câu này rõ ràng chính là Đường quốc có thể xưng thần nhưng ta không được động binh với Đường quốc, cũng không được đóng quân ở Đường, vì chúng có đủ sức tự bảo vệ. Ha ha ha… Dương Hạo nói như thế nào?"
"Ừm… Dương tả sứ mỉm cười, chỉ tiếp rượu."
Triệu Khuông Dận ngẩn ra: "Hắn một câu cũng không nói sao?"
"Không có."
Triệu Khuông Dận ngẩn ra một hồi, lại nói: "Vậy Từ Huyễn lại nói gì?"
Hồng lư khoái cước nói: "Từ Huyễn lại nói Đường quốc hàng Tống là thành tâm, hy vọng quân vương Tống quốc ta cũng có lòng nhân nghĩa tiếp đãi Đường quốc, chớ sinh đao binh dẫn đến thiên hạ rối loạn. Hắn nói thiên hạ không có nước nào nghìn năm không diệt, vì được sủng mà mưu đồ bá vương, dẫn đến ngàn vạn lê dân thống khổ, không phải là phúc của dân chúng mà lại là tội nhân thiên cổ. Lại nói trên thế gian này không có người nào trăm năm không chết, nếu như Tống quốc ta muốn dùng vũ lực ép Đường, thì trên dưới Đường, từ quân đến dẫn sẽ đều một lòng, hợp chí thành thành, nếu không chống lại thì vạn tuế sẽ cười phỉ nhổ."
Triệu Khuông Dận chỉ cười lạnh, lần này không đợi hắn hỏi, Hồng lư khoái cước liền bổ sung thêm một câu: "Dương tả sứ vẫn chỉ lộ mặt cười và uống rượu."
Triệu Khuông Dận mỉm cười nói: "Lý khanh lời ăn tiếng nói phong lưu, làm cho trẫm rất vui, trẫm đã quyết định rồi, trẫm sẽ phong tước gia quan cho Lý khanh, cho Lý khanh lưu lại Khai Phong. Giang Nam chủ quốc khiển sứ đến triều đáp lễ qua lại mà, trẫm muốn phái khanh đến Đường để tuyên chiếu, đợi khi Từ khanh trở về thì khanh hãy cùng khanh ấy đi nhé."
"Cơ hội của ta cuối cùng đã đến rồi, Triệu Quan Gia, còn ngài thì sao? Ngài còn có cơ hội không…"
Dương Hạo nhìn sâu vào mắt hắn, rồi khom lưng nói: "Thần… tuân chỉ!"
***
Lý Tòng Thiện bị giam lỏng ở Khai Phong không được rời khỏi. Từ Huyễn vì thế mà tìm mọi cách kháng nghị, nhưng kế này của Triệu Khuông Dận vốn là muốn xao sơn chấn hổ, ý là nhằm vào Lý Dục, nên hoàn toàn không để ý tới những kháng nghị đó. Sứ thần ngoại giao tuy có cái miệng khéo léo ba hoa chích chòe, cũng không có cách nào khác. Cũng may Lý Tòng Thiện chỉ bị giam lỏng ở phủ Khai Phong, còn các lễ nghĩa khoản đãi đều không hề suy giảm, tính mạng cũng không gặp nguy hiểm gì. Lý Tòng Thiện bình thản chịu đựng gian khổ, Từ Huyễn cũng hết cách, chỉ có thể xấu hổ nhẫn nại chuẩn bị phục mệnh về Đường quốc.
Hán quốc đã giành được, Triệu Khuông Dận bắt đầu chuẩn bị toàn lực cho việc nam phạt. Lúc này đã đến cuối mùa thu, nhưng trên mặt hồ Kim Thủy được tạo ra từ tiểu Tây Hồ ở phía tây thành Khai Phong lại khí thế ngút trời. Tiếng trống đập rộn rã, tiếng hô vang như xé gió, trên mặt sông là vô số các chiến hạm đang đua nhau chạy, trên những chiến hạm lớn bé đủ loại là đám binh sĩ đang ra sức hò hét đầy sự phấn chấn. Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, thuyền tiến thẳng mặt nước, bắn lên bia phía bờ, tiễn phóng như mưa, thế lực không thể ngăn cản được.
Triệu Khuông Dận vuốt râu cười nói: "Đào hồ dẫn nước luyện binh, không thể luyện ra được thủy quân thiện chiến hay sao? Hừ! Trẫm luyện thủy binh trên hồ đấy, còn Từ Huyễn hắn chỉ luyện thủy binh trên giấy trắng, sao có thể giống nhau được."
Khuôn mặt hắn đầy vẻ hài lòng, nhìn về tướng sĩ thủy quân đang luyện tập dũng mãnh như hổ báo phía trước, nói: "Hồi cung thôi."
Hoàng đế ngồi trên giá hồi cung, nhưng đường về lại không phải là con đường đến. Triệu Khuông Dận ngồi trong ngự kiệu có chút ngạc nhiên, gọi nội thị đô tri tổng quản Vương Kế Ân đến hỏi: "Sao lại đi đường khác?"
Vương Kế Ân liền bẩm báo: "Quan Gia, một lượng lớn lương thực thủy vận đang được vận chuyển vào kinh, đang hướng về quan kho dự trữ, tắc cả lộ trình, sợ là sẽ làm lỡ thời gian của Quan Gia nên đã đi theo đường vòng."
Triệu Khuông Dận vui mừng, lại hỏi: "Thủy vận Biện Hà vẫn còn có thể vận chuyển thêm lương thảo sao?"
Vương Kế Ân liền nói: "Thu sắc đã lên cao, nước sông nông hơn, khi vận chuyển không thể để thuyền nặng, đây là đợt vận chuyển cuối cùng trong năm nay."
"Ừm." Triệu Khuông Dận mỉm cười không nói.