Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 343 : Cơn giận lôi đình
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Triệu Khuông Dận ngồi bên trong kiệu xem xét cảnh tượng bên ngoài. Cả chặng đường đi long kỳ được giơ lên, dân chúng nhìn thấy nghi trượng đều cúi xuống bái chào, sắc mặt hoan hỉ. Đột nhiên đoạn đối thoại của mấy tên tiểu nội thị ở bên ngoài đại kiệu làm cho Triệu Khuông Dận chú ý.
"Kì lạ thật, ca ca, huynh xem ở bên kia. Ngự viện hoàng gia chúng ta từ lúc nào đã xây lên một trạch viện vậy?"
"Không biết nữa, chắc đó là nơi người trông viên lâm ở?"
"Phì! Ngươi mọc ra hai con mắt chó lại không biết sao đặt ở trên cái đầu lợn. Ngươi nhìn xem, trạch viện đó đầy vẻ huy hoàng, là nơi mà người trông viên lâm có thể ở được sao? Ta đoán đó là biệt cung mà quan gia đã cho xây."
Triệu Khuông Dận nghe xong liền thấy rất kì lạ, liền quay đầu sang bên trái nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy một mảnh viên lâm, trên khoảng đất mười mẫu có một kiến trúc bình địa vô cùng hào nhoáng mọc lên. Triệu Khuông Dận lại không biết đây là hoàng lâm uyển viên của nhà mình, vội gọi: "Vương Kế Ân, đến đây trẫm hỏi!"
Nội thị đô tri Vương Kế Ân liền chạy tới, Triệu Khuông Dận kề vào trước cửa sổ, chỉ tay ra bên ngoài nói: "Đây là ngự viên của hoàng gia ta sao? Từ lúc nào đã xây lên một trạch viện lớn như vậy, nhìn dáng vẻ trông rất xa xỉ, xây lên một biệt viện lớn như vậy sao chưa từng có người đến bẩm báo với trẫm?"
Vương Kế Ân liền nói: "Nô tài cũng không biết nguyên do, thỉnh quan gia cho nô tài đi tra xét rõ ràng rồi sẽ về tấu với quan gia."
Triệu Khuông Dận trầm mặt xuống, gật gật đầu, ngồi trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần.
Nghi trượng tiếp tục tiến về phía trước, Vương Kế Ân thì mang theo mấy người nữa đi dò hỏi. Khi Triệu Khuông Dận về đến cung, tắm rửa nghỉ ngơi thì Vương Kế Ân liền chạy về, cung kính bẩm báo: "Quan gia, nô tài đã thăm dò rõ ràng. Trạch viện trong ngự uyển hoàng gia đó không phải là kiến trúc trong cung, mà là viện trạch tư của tể tướng Triệu Phổ."
Triệu Khuông Dận ngạc nhiên nói: "Trẫm nghe nói mảnh đất đó là ngự uyển của hoàng gia?"
"Vâng, đúng như vậy."
Triệu Khuông Dận lửa giận bừng bừng, chỉ ngón tay cái vào mũi Vương Kế Ân, quát lên: "Ngự uyển hoàng gia, sao lại có thể xây trạch viện của Triệu Phổ gia, ngươi nói xem?"
Vương Kế Ân hoảng sợ, quỳ xuống, cuống quýt khấu đầu nói: "Nô tài không biết, nô tài không biết."
Triệu Khuông Dận nghiến răng, phất áo nói: "Truyền chỉ, lệnh tông chính khanh tra xét rõ ràng rồi báo với trẫm."
***
"Vâng." Mộ Dung Cầu Túy thấy sắc mặt hắn không tốt, liền đặt những tin tức tình báo ghi chép được xuống, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ánh mắt Triệu Phổ hướng về những thứ trên bàn, một lúc lâu liền bỏ cái chụp đèn dầu xuống, cầm từng tờ tư liệu đưa vào ngọn lửa rồi vứt xuống đất.
Triệu phu nhân vừa mới nhận được tin tức, vội vàng chạy đến thư phòng, thấy cảnh tượng đó liền hỏi rõ những vật đó là gì, không khỏi nghi ngời nói: "Quan nhân sao lại đốt những thứ đó?"
Triệu Phổ cười nhạt nói: "Phàm là chuyện gì cũng để lại một chút thì ngày sau sẽ gặp lại."
Trầm ngâm một hồi, Triệu Phổ liền nói: "Phu nhân, đi chuẩn bị một chút đi, chúng ta chuẩn bị rời kinh."
Triệu phu nhân im lặng lui ra ngoài. Triệu Phổ đốt đến tờ giấy cuối cùng, ngồi yên lặng một lúc, mài mực rồi viết một tờ tấu chương cuối cùng. Tấu chương này giống như một tờ báo cáo công tác những năm vừa rồi của tể tướng hắn, bên trong còn nhắc đến Tấn vương Triệu Quang Nghĩa, có viết "hoàng đệ trung hiếu toàn đức", đối với Triệu Quang Nghĩa, hắn đã thêm những từ ngữ khen ngợi vào.
Hắn đã bại rồi, hắn phải để cho mình một con đường lui, đây là sắp đặt cho hậu sự, sắp đặt cho tốt thì mới có một con đường sống.
Đêm nay Dương Hạo cũng đã sắp xếp xong hậu sự. Hắn sắp phải đi đến Nam Đường. Hắn gọi Diệu Diệu đến, nhìn ánh đèn dầu, dáng vẻ vui mừng, ngồi một lúc lâu.
***
"Gần đây… chuyện làm ăn ở Nữ Nhi quốc như thế nào?" Dương Hạo chần chừ hồi lâu, mới ép ra được một câu. Diệu Diệu không nhìn được mà cười, chu môi lên nói: "Rất tốt. Danh tiếng của Nữ Nhi quốc chúng ta đang dần lớn mạnh. Bây giờ những người đến Nữ Nhi quốc đều là quyền quý nhân gia, đồ đạc tuy là quý giá, chất lượng tốt nhất. Đừng thấy khách đến không bằng người địa phương, nhưng cứ tùy tiện làm ăn cũng có thể kiếm được bằng mười, trăm vụ buôn bán."
"Ừm, vậy thì tốt, ngươi… ngươi…"
"Sao cơ?" Đôi mày nhàn nhạt của Diệu Diệu liếc nhìn Dương Hạo, nàng nhìn vẻ mặt của Dương Hạo liền biết tất có chuyện, nhưng dáng vẻ ấp úng, trông rất khó mở miệng của hắn thì nàng chưa từng nhìn thấy, trong lòng không khỏi thấy kì lạ.
"Ờ! Ngươi, tiền trong tay ngươi còn đủ dùng không?"
"Ừm, lão gia có phải là muốn lấy một khoản ra dùng không? Tiền còn dư trong tay chỉ đủ để lưu chuyển hàng hóa mà thôi. Nếu lão gia không vội thì nô gia có thể rút ra dần dần, cứ mười ngày sẽ kết toán một lần, để lại một khoản tiền cần phải lưu thông hàng hóa, số dư còn lại thì có thể rút hết cho lão gia. Nếu không e rằng việc lưu thông hàng hóa sẽ không ổn, mà Nữ Nhi quốc vừa mới mở không lâu, làm như vậy e là…"
Dương Hạo vội xua tay: "Không phải, không phải, lão gia không có ý muốn lấy tiền từ chỗ ngươi. Lão gia ý là nói… là nói… ừm. Ngươi gần đây vẫn khỏe chứ? Ta thấy hình như ngươi gầy hơn trước thì phải, mặt có huyết khí kìa."