Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 344 : Lưỡng sương tình

Ngày đăng: 20:57 19/04/20


Diệu Diệu xoa mặt mình, khuôn mặt trái xoan đỏ cả lên, đôi mắt xinh đẹp đong đưa, mang mấy phần đùa đùa: "Có lão gia tọa trấn kinh sư, nô gia có người tâm phúc, làm việc không cảm thấy vất vả, nô gia cũng cảm thấy mình có nhiều thịt hơn."



Nàng đột nhiên lo lắng hỏi: "Nô gia bây giờ có phải là đã béo hơn không?"



"Không, không, bây giờ rất được rồi, chỗ cần béo đã béo lên, chỗ cần gầy đã gầy đi, vừa đẹp, vừa đẹp."



Diệu Diệu không kiềm được mà cúi xuống ngắm lại mình, rồi dùng ánh mắt thích thú nhìn Dương Hạo. Dương Hạo ho khan một tiếng, không nhìn nàng ta, ánh mắt hướng về chỗ khác, nói: "À, đúng rồi, Tiểu Vũ là thị vệ theo sát ta, ta định đem hắn trở lại bên mình, còn về Nữ Nhi quốc, điều Trương Ngưu Nhi và Lão Hắc đến giúp đỡ. Còn Mỗ Y Khả thì lão gia sẽ có sắp xếp khác, cũng phải… khụ khụ…"



"Những chuyện này lão gia chỉ cần dặn dò một tiếng là được, không cần phải bàn bạc với Diệu Diệu." Diệu Diệu nghi hoặc nói, ánh mắt hơi sáng lên, thần sắc đột nhiên có chút thay đổi: "Lão gia, phải thay người quản lý Nữ Nhi quốc sao?" Nàng cúi đầu xuống, buồn bã nói: "Việc này, lão gia cũng không cần phải thương lượng với Diệu Diệu, càng không cần phải khó khăn mở miệng như thế, chỉ cần lão gia ra lệnh là được."



Mồm thì nói như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu. Làm một nha hoàn bên cạnh Dương Hạo hay là làm chủ của Nữ Nhi quốc thì đối với nàng mà nói không có gì khác biệt, nhưng nghĩ tới việc có thể nàng làm việc không tốt, lão gia chán ghét mình, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.



"Diệu Diệu, ngươi hiểu nhầm rồi, lão gia không phải có ý đó."



Dương Hạo mồ hôi toát cả ra. Kết hôn giả thôi mà, ở hiện đại cũng không phải tin tức gì mới, đề di dân, để phân phối chỗ ở, chẳng qua là cả hai đều biết chân tướng. Mà bây giờ tin tức hắn giả chết càng ít người biết càng tốt, sẽ không trở thành cái miệng lớn, đặc biệt là sau này sẽ không có người qua lại nữa, nào có thể nói ra chân tướng? Vì thế mà hắn thực sự rất khó mở lời.



Sau bức bình phong đột nhiên có tiếng ho nhẹ vang lên, Oa Oa thong thả bước ra: "Quan nhân, bên tỷ tỷ còn có chuyện muốn bàn bạc với chàng."



"Ừm, được được. Cứ như thế đã, cứ như thế đã." Dương Hạo như gặp được đại xá, vội vàng đứng dậy, cười gượng gạo với Diệu Diệu, nhấc chân bước đi. Diệu Diệu kinh ngạc nhìn bóng dáng Dương Hạo biến mất hút, lại nhìn Ngô Oa Nhi, thấy nàng ấy đã ngồi xuống trước mặt mình, ánh mắt như cười mà như không cười, lập tức cảnh giác…



Chiếc kiệu trở về tới Nữ Nhi quốc, một quản sự liền bước lên trước: "Diệu Diệu cô nương, có một số chuyện muốn bẩm báo với cô nương."



"Ông bận gì thì cứ làm đi. Hôm nay cũng muộn rồi, sáng mai lại nói."



"Ừm. Vâng." Quản sự đó ngạc nhiên nhìn Diệu Diệu, vị đại quản sự này vốn bình thường những chuyện lớn chuyện nhỏ được dặn dò bất kể là lúc nào, ở nơi nào đều kịp thời bẩm báo với nàng ấy. Hôm nay sao nhìn nàng ấy lại mặt đỏ tía tai, giống như say rượu, nhưng không ngửi thấy mùi rượu.



Vị quản sự đó kinh ngạc nhìn Diệu Diệu bước nặng nề biến mất vào trong phòng lớn. "Bịch" một tiếng đóng cửa lại, Diệu Diệu dựa vào cửa, tay ấn lấy ngực, thì nghe tiếng tim mình đập thình thịch giống như một con nai bị buộc dây vào cổ, đang muốn chạy thoát khỏi lồng ngực nàng.



Nàng thở hổn hển mấy hơi, lấy vội chén trà lạnh ở trên thư án uống, cái cảm giác như trên mây vẫn không biến mất. Diệu Diệu nhéo mạnh vào đùi mình một cái, đau quá liền kêu lên, Diệu Diệu ngẩn ra, khóe miệng từ từ nhếch lên, lẩm bẩm tự nói: "Không phải nằm mơ, ta không phải nằm mơ, lão gia… lão gia thực sự muốn nạp ta làm thiếp."



Nghĩ như vậy nước mắt Diệu Diệu đột nhiên tuôn rơi, trong lòng vẫn có một niềm vui khó tả, làm cho nàng muốn hét lên mấy tiếng vui sướng. Cho dù nàng đã nhận được sự yêu mến của Dương Hạo, còn được làm chủ của Nữ Nhi quốc, nhưng nàng đối với tương lại lại luôn có một cảm giác mơ hồ băn khoăn. Cho dù nàng vẫn còn nhỏ nhưng với thân phận và sự từng trải của nàng, tâm tư của nàng cũng đã thành thục hơn rồi, cái cảm giác mơ hồ này luôn tồn tại trong lòng nàng.



Bây giờ cuối cùng cũng đã được vén mây mù ra rồi, nàng cuối cùng cũng đã có chỗ dựa, còn đức lang quân mà nửa đời sau nàng sẽ dựa vào rồi hầu hạ lại chính là Dương Hạo, người nàng đã ngưỡng mộ từ lâu, nàng còn gì không thỏa mãn nữa?



Diệu Diệu trở lại phòng ngủ của mình, đóng chặt cửa lại, đột nhiên hô lên một tiếng vui mừng, nhảy vọt từ dưới đất lên giường, áp khuôn mặt đang nóng phừng phừng vào trong gối, sau đó lại lấy tay xoa xoa mặt, khóe miệng nở một nụ cười đầy hạnh phúc ngọt ngào……



Lão gia sắp phải đi sứ Đường quốc, thư nạp thiếp ngày mai sẽ tìm người đến làm, đợi lão gia trở về mới có thể chính thức làm viên phòng với nàng. Không sao. Chỉ cần xác lập được cái quan hệ này thì bảo nàng phải đợi bao lâu cũng được. Lão gia muốn nạp thiếp rốt cuộc là có mấy phần vì thích nàng hoặc là vì không muốn giao Nữ Nhi quốc cho người ngoài chăm lo, ngoài nàng ra không có ai thích hợp hơn cả, cho nên mới nghĩ rằng nhất cử lưỡng tiện, nàng cũng không muốn nghĩ nữa.



Quan trọng là nàng sẽ trở thành người của lão gia. Lão gia là người đàn ông mà nàng yêu, nơi đây sẽ trở thành nhà của nàng vĩnh viễn, đối với một tiểu nha đầu như nàng mà nói thì nơi đi về này đã là thiên đường, nàng thấy thế đã đủ rồi.



Diệu Diệu ôm lấy gối, lăn một vòng trên giường, nhẹ nhàng kêu lên: "Lão gia."
Nếu như La Đông Nhi có thể chú ý đến hắn thì sẽ phát hiện ra, người này chính là nhị thiếu gia Đinh Thừa Nghiệp. Đinh Thừa Nghiệp ẩn trốn trong bóng tối, nhìn La Đông Nhi và ngẩn ra: "Ả ta, ả ta là La Đông Nhi sao? Tuy khí chất có chút không giống, nhưng người thì giống như đúc, nếu không phải ả thì trên thế gian này nào có người nào giống như thế chứ? Sao ả ta lại ở đây, ả là phi tử của hoàng đế hay là gì?"



Đinh Thừa Nghiệp ngày đó bị biên quân Khiết Đan bắt được, hắn dò hỏi khắp nơi, hoàn toàn không có người nào biết đến nam nha đại tướng quân Lư Nhất Sinh gì đó, chỉ biết được rằng Đinh Thừa Nghiệp là một kẻ điên khùng nói nhảm. Chúng dày vò hắn làm hắn sống không được chết không xong, khổ không còn lời nào để nói. Lúc này may mắn hắn đã gặp được Da Luật Văn.



Da Luật Văn cao tám thước, mặt mày dữ tợn, là một dũng sĩ có tiếng của Khiết Đan, hắn vốn có quan hệ với Nam Viện đại vương. Người này tính tình háo sắc, mà nam nữ đều không kị. Thấy kẻ nô lệ Đinh Thừa Nghiệp tuy đầu bù tóc rối, nhưng mặt mũi thanh tú, rất anh tuấn, lập tức nổi lòng thương tiếc, liền mang hắn về làm người hầu hạ bên cạnh.



Đinh Thừa Nghiệp bước vào ngõ cụt, chỉ còn một lựa chọn là xấu hổ nhẫn nại làm cận vệ của Da Luật Văn và trở thành người được Da Luật Văn sủng ái nhất, như hình với bóng. Lần này đến chúc thọ hoàng đế, Da Luật Văn cũng mang theo kẻ được sủng ái này đến Ngũ Phượng lâu. Bây giờ vừa nhìn thấy La Đông Nhi, Đinh Thừa Nghiệp liền nghĩ ngay đến thân phận của mình. Đầu tiên là xấu hổ không thôi, sau đó là lùi lại đằng sau theo tiềm thức, kĩ lưỡng dò xét dáng vẻ của La Đông Nhi, thấy nàng đứng bên cạnh nương nương, giống như con sóng cuộn trào ở Bắc quốc, trong lòng hắn không khỏi vừa thấy đố kị vừa thấy hận.



La Đông Nhi chưa từng chú ý đến vị cố nhân này. Nàng đứng bên cạnh Tiêu hậu, chỉ nghe thấy Da Luật Văn khua môi múa mép, rõ ràng là nói hoàng đế nhân từ, nhưng lại ngầm châm chọc hắn yếu đuối, lại kích động rất nhiều những thủ lĩnh bộ lạc vốn không phục vị hoàng đế này kêu la hò hét, làm cho mặt của Da Luật Hiền lúc trắng lúc đỏ, có chút không đấu lại được.



Tiêu hậu ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Da Luật Văn, miệng ngươi thì nói cái gì mà thưởng phạt phân minh, luật lệ nghiêm khắc. Hoàng thượng thống trị Bắc quốc, nhận mệnh của trời, hoàng đế có lòng nhân nghĩa, muốn tha cho Thực Đồ Li, đây là chỉ ý. Ngươi thân làm thần tử lại dám chất vấn nghi ngờ, tìm mọi cách khiêu khích, đây là đạo lý gì của một thần tử chứ? Luật lệ nghiêm khắc ở đâu chứ?"



Da Luật Văn nhìn về phía Tiêu Xước, mĩ nhân dưới ánh đèn mắt ngọc mày ngà, màu da như mỹ ngọc, đôi môi ẩn hiện hồng nhuận, hắn không khỏi nổi lên lòng tham, tươi cười nói: "Nương nương, thần chỉ là làm hết bổn phận thôi. Thấy hoàng thượng có chỗ nào không đúng thì xuất ngôn khuyên giải mà thôi, nào dám khiêu khích hoàng thượng chứ?"



"Nếu đã như vậy, hoàng đế khai ân đã là hạ chỉ ý, Da Luật huynh hà tất phải nhiều lời chứ. Thần mộ đại diện cho hoàng quyền, hoàng quyền là hoàng thượng, hoàng thượng muốn làm như thế nào thì kẻ làm thần tử chỉ có thể phục tùng. Đây là quy tắc, huynh nói xem?"



Người nói đang khoanh tay đứng bên cạnh, điềm nhiên nói. Người này tên là Tiêu Thác Trí, là người của Tiêu gia, cũng là tướng quân thống lĩnh đại quân một phương. Đứng một bên khác là Da Luật Long Vận, cũng chính là Hàn Đức Nhượng, trầm giọng nói: "Lời của hoàng thượng là thánh chỉ, là một thần tử ai dám không phục tùng là bất trung. Ai có lòng bất trung thì đầu tiên phải hỏi lưỡi đao trong tay ta đã, rồi hãy hỏi hoàng thượng cũng không muộn."



Da Luật Văn thấy đám người Tiêu Xước đầy vẻ hăm dọa, trong lòng có chút cân nhắc, rồi hừ một tiếng, không nói gì nữa……



Dưới đèn, Tiêu Xước mặc tiểu y, thả mái tóc ra, cái dáng vẻ vốn uy nghiêm ngang tàn lập tức chen vào vài phần quyến rũ. Nàng nằm xuống giường, La Đông Nhi cũng mặc tiểu y ngồi một bên, nhẹ nhàng bóp vai của Tiêu Xước. Tiêu Xước thở dài một tiếng, nói: "Hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, những người đó dám ngang nhiên làm khó hoàng thượng, trong lòng chúng nào có vị hoàng thượng này chứ?"



Nàng xua xua tay nói: "Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, ngủ đi, không cần xoa bóp nữa."



La Đông Nhi nghe theo lời nằm xuống một bên. Hai mỹ nhân như hai đóa sen xinh đẹp. Tiêu Xước duỗi mái tóc ra, nằm xuống gối, nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Phải điều động thêm một lần nữa những người của đại quân nắm giữ hoàng thành, phải hết sức thay bằng người của chúng ta, nếu không chúng ta không thể ngủ yên giấc được. Còn ngươi nữa, ngươi phải nhanh chóng bắt tay vào làm đi. Sau này những cung vệ quân này sẽ giao hết cho ngươi, đây là chuyện quan trọng nhất của chúng ta."



La Đông Nhi nhẹ nhàng nói: "Nương nương cứ sai bảo, Đông Nhi xin nghe theo. Còn hồi thư của Tống quốc…"



Tiêu Xước nói: "Ngày mai sẽ suy nghĩ nên làm thế nào. Trẫm cũng không ngờ hồi thư của người Tống lại cương quyết như vậy, chẳng lẽ họ đã nhìn ra trong nội bộ của chúng ta đang rối loạn, không thể xuất binh? Ừm… khiển sứ của Đường quốc đã cầu viện ta, trẫm định phái Da Luật Văn đến Đường quốc một chuyến, thể hiện rõ thái độ của Bắc quốc ta, để Tống triều có chút kiêng kị, ngươi thấy thế nào?"



"Đường quốc? Tại sao lại không phái người đến Tống quốc. Nếu như nương nương để ta xuất sứ đến Tống quốc, đi gặp Hạo ca ca…" La Đông Nhi suy nghĩ miên man, Tiêu Xước không hiểu quay đầu sang hỏi: "Sao không trả lời?"



"Ừm… nương nương, Da Luật Văn luôn có sự bất kính đối với hoàng thượng, sao có thể phái hắn đi xuất sứ được?"



Tiêu Xước cười cười, nói: "Hắn rời khỏi thượng kinh, trẫm mới dễ động thủ sắp xếp lại người của chúng ta, tránh để hắn gây trở ngại."



Nàng xoa xoa cánh tay mượt mà, vươn người thổi tắt ngọn đèn, nói: "Ngủ đi, bất kề là có chuyện gì thỉ cứ để mai chúng ta bàn tiếp."



Ngọn đèn đã tắt, trong phòng lập tức tối đen lại, hai nữ nhi đều mang trong lòng một tâm sự riêng, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.